Chương 880
Mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn sẽ vì quan tâm mà rối bời, thậm chí ngay cả một người ngoài cũng có thể dễ dàng nhìn thấu được những chỉ tiết nhỏ mà anh đều không nhận ra được.
“Nếu thật sự đúng là bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn nghiêm trọng thì có thể sẽ cần phải làm phẫu thuật phá thai”
Giọng nói của nữ bác sĩ kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai của anh.
Bảy tháng rưỡi xấp xỉ tám tháng dài đằng đẳng, đứa bé kia từ một hạt đậu nhỏ cho đến bây giờ lúc mà đã có thể nghe thấy được nhịp tim của nó, nhìn thấy được cả thai máy. Thậm chí ngay cả gương mặt ấy đều đã có những đường nét đầu tiên, một sinh mạng nhỏ bé hoạt bát như vậy, gần như đã khiến cho Tô Kim Thư đổ dồn hết tất cả tình yêu vào nó.
Nếu đứa bé đó có xảy ra chuyện gì, Lệ Hữu Tuấn không dám chắc chản Tô Kim Thư sẽ bị kích thích thành bộ dạng gì nữa.
Thật đáng chết!
Một loại cảm giác khủng hoảng cực độ chưa từng có đã bắt đầu lan tràn trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
Anh đã sống nhiều năm như vậy rồi, hầu như chưa từng phải lo lắng chờ đợi như vậy lần nào.
Bàn tay rũ bên người đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, trên mặt Lệ Hữu Tuấn giống như đang bị băng sương đông cứng lại “Sao anh lại chạy đến đây vậy? Lam hại bọn em tìm anh một vòng trên lâu mà cũng không thấy người đâu cả”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy.
Lệ Hữu Tuấn xoay đầu lại nhìn, vốn là gương mặt lạnh như băng trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng không gì so được.
Anh nhìn Tô Kim Thư đang bước đến trước mặt mình, dùng tay véo khuôn mặt tròn của cô, nói: “Em có bị đau không?”
Tô Kim Thư nâng cổ tay phải lên duỗi thẳng trước mặt Lệ Hữu Tuấn, trên mặt hơi ửng hồng, nói: “Tàm tạm, tay nghề của y tá kia cũng không tệ lắm”
Lệ Hữu Tuấn lộ ra nụ cười cưng chiều, noi: “Lát nữa em muốn ăn gì không?”
Tô Kim Thư không trả lời mà lập tức xoay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang đứng sau lưng mình, nói: “Mẫn Loan, chị muốn ăn chút gì không?”
“Vừa nấy anh của em gọi điện cho chị, nói chị đến nhà hàng dưới lầu công ty anh ấy cùng ăn trưa”
Hai mắt Tô Kim Thư lập tức sáng lên: “Cứ vậy đi, nếu không chúng ta hãy…”
Hai chữ cùng nhau còn chưa nói ra miệng, Lệ Hữu Tuấn đã cắt ngang lời của cô: “Không được”
“Vi sao lại không được? Chẳng phải càng nhiều người ăn cùng thì càng vui hơn không phải sao?”
Lệ Hữu Tuấn không ngần ngại nói: “Anh không thích có bóng đèn, hơn nữa anh ghét nhất một lần lại có tận hai cái”
Vẻ mặt Tô Kim Thư cạn lời.
Mộ Mãn Loan cũng chỉ biết cười trừ: “Thật khéo, tôi cũng vậy”
Tập đoàn Âu thị nằm ở vị trí trung tâm nhất của đoạn đường hoàng kim của thành phố Elburg, tòa nhà một trăm linh tám tầng cao chọc trời, không hổ là tòa nhà mang tính biểu tượng kiến trúc của Elburg.
Trong phòng họp, Tô Duy Nam vừa kết thúc một buổi hội nghị cấp cao.
Chuyện đầu tiên sau khi anh ấy quay về phòng làm việc là gọi điện thoại cho mộ Mẫn Loan Chuông điện thoại chỉ reo lên một tiếng ngắn ngủi đã có người tiếp ngay, lúc đó mộ Mãn Loan đúng lúc đang trong phòng thử máu với Tô Kim Thư.
Cô ta nhìn lướt qua điện thoại di động, trên màn hình có chữ “Nam”đang nhấp nháy, khóe miệng cô ta vô thức khẽ nhếch lên.
Cô ta dùng ánh mắt trao đổi với Tô Kim Thư rồi vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại.
“Nam?”
Trong phòng làm việc, cả một ngày thần kinh của Tô Duy Nam đều căng thẳng, vì một chữ của Mộ Mãn Loan mà đã giảm bớt đi.