- Ta muốn nói là..là….khụ.. ngươi có thể…. xóa tên ta khỏi danh sách trúng tuyển được không?
( ai đoán đúng cm nào)
Không gian chợt cứng lại. Mọi người há hốc mồm nhìn Cầm. Cái này không đúng kịch bản a. trịnh trọng như thế cmn sao lại thành xin rớt. Thật là cú sốc a. cuối cùng Erina run run hỏi:
- Vì sao?
Câu này có nhiều nghĩa nhưng Cầm lại hiểu theo 1 nghĩa:
- Còn vì sao nữa. học phí đắt thế ai mà học. 500.000 yên 1 tháng a. Dân thường như chúng tôi lấy đâu ra mà trả. Cô có biết 1 công nhân viên chức bình thường làm chỉ kiếm dược có 300.000 yên 1 tháng đủ dư dả nuôi sống cả gia đình không. 500.000 yên muốn kiếm được tôi phải làm cật lực cả tháng chắc mới đủ. Dù cho hết vào học thì thơi gian đâu mà đi. Lại chưa kể tiền sinh hoạt. Mua đồ ăn để luyện tập nữa..vvv…. bét nhất cũng phải thêm 100.000 yên nữa. Tôi nghèo lắm chứ không lắm tiền như cô. Đáng lý ra tôi là đi thẳng nhưng nghĩ học viện danh giá như thế này mà có kẻ thi đậu nhưng không học thì cũng là lỗi của tôi nên tốt hơn hết là cô đánh rớt tôi là mọi truyện sẽ êm xuôi.
Sau 1 hồi thao thao bất tuyệt Mạnh Cầm ngửng đầu lên thì hết hồn. vì thấy Yukihira cùng Hisako đang nhìn mình đầy kỳ quái. Còn Erina càng chết giở hơn là người run run, mặt đỏ bừng. Thầm kêu hỏng bét, Cầm không biết mình đã làm gì mà chọc đến bà cô này rồi. Bả mà cáu lên thì toi. Thế là hắn chạy nhanh ra của để lại 1 câu:
- Thế nha. Ta đi đây.
Nhưng vấn đề là vừa ra cửa chợt nhớ đến việc gì hắn quay lại mặt k khỏi đỏ lên:
- Khụ trước khi đi ta có thỉnh cầu.
Erina không trả lời mà do Hisako kỳ quái hỏi:
- Còn có việc gì chẳng lẽ ngươi đổi ý.
- Khụ nói ra hơi ngại. Chả là ta ngoài bộ dao và mấy bộ quần áo này ra không còn xu dính túi. Quần áo thì bán không ai mua, dao thì không thể bán được. Mà ở thành phố thế này lấy đâu ra sông có cá, núi có quả. Thế nên khụ… ta có thể…. xin ít thực vật ở đây được không. Mấy người giàu vậy chắc không để ý đâu hả. Tôi chỉ xin 1 ít thôi, 1 ít để qua được đêm nay thôi rồi mai đi kiếm việc a.
Mạnh Cầm cũng rất bất đắc dĩ a. Đi nhưng lại quên mang tiền. Cũng tại bọn họ sống trong rừng mà trong rừng thì tự cung tự cấp lấy đâu ra chỗ tiêu tiền. Thế là hắn không có thói quen ra ngoài nhà mang tiền theo nên mới nên cơ sự này. Mà trên đường đi không ai chịu thuê hắn mới cay chứ. Nếu không chắc cũng không cùng đường thế này.
Mạnh Cầm bất đắc dĩ nhìn lên nhưng đón chờ hắn lại là mấy khuân mặt đầy mộng bức. Không tin vào lỗ tai mình. Trù nghệ như thế mà bây giờ lại túng đến nỗi đi ăn xin đầu đường thế này thì cmn thật hiếm thấy a. Con Erina người lại càng rung, bắt đầu thấy dấu hiệu hắc hóa rồi.
Thầm kêu không ổn. Bây giờ chỉ có thể bỏ của chạy lấy người thôi. Thôi đành nhịn đói vậy. dù sao cũng không chết được.
Nghĩ vậy Mạnh Cầm lại vọt ngay ra cửa. Nhưng rất tiếc đã chậm:
- ĐỨNG LẠI!!!!!!!.
Tiếng hét vang vọng căn phòng. Trấn cho Cầm đứng nguyên tại chỗ như trúng đinh thần phù. Hít 1 hơi lấy thế. quay lại mỉm cười thân thiện nói:
- Tiểu thư. Tại hạ còn có việc không tiện ở lại mong nàng lượng thứ cho.
Nói rồi lại quay ngoắt 180 độ bỏ đi thẳng.
Thấy thế Erina tức lắm hét lên:
- Đứng lại, TA SẼ BAO NUÔI NGƯƠI……………..
Câu nói ra làm cả căn phòng tĩnh lại. Erina vội bịt miệng vì lời thất thố vừa rồi. Yukihira và hisako nhìn nàng đầy kinh dị. nhất là Hisako. Làm bí thư theo Erina bao năm đây là lần đần thấy cô ấy thất thố như vậy. Lúc này Cầm lại quay lại mặt chính sắc nói:
- Erina tiểu thư. Việt Nam ta có câu” đói cho sạch, rách cho thơm”. Cầm ta chỉ bán nghệ chứ quyết không bán thân.
Lời nói gây chấn động mạnh khiến cả căn phòng đã tĩnh nay càng tĩnh hơn.
Erina vốn đang xấu hổ nhưng bây giờ sự xấu hổ đó đã thay bằng tức giận. đậu, hắn nói cứ như mình là ác bá đang bắt ép con gái nhà lành vậy. mình mới là con gái cơ mà. Nàng tức giận nói:
- Ai cần cái thân thể rách nát của ngươi. Ta cần là tài nghệ của ngươi. Ta muốn ngươi làm việc cho ta.
Vừa nghe xong, mặt đầy chính khí Mạnh Cầm lập tức trở mặt.bắn liên thanh:
- Tiểu thư muốn dịch vụ đa năng Đỗ Mạnh Cầm, đến với dịch vụ chúng tôi ngài cứ yên tâm. Đảm bảo an toàn sạch sẽ nhanh chóng và đặc biệt giá cả phải chăng.
Bốc vác xin đừng tìm ai.
Cứ tìm đến với chúng tôi nơi này.
Chúng tôi sẽ cung cấp dịc vụ bốc vác nhanh tiện gọn. Đảm bảo quý khách hài lòng. Còn nếu ngài muốn thám hiểm thì:
Mạo hiểm nguy lắm ai ơi.
Tốt nhất nên có chúng tôi đi cùng.
Vâng chúng tôi sẽ cung cấp 1 hướng dẫn viên với thâm niên lưu lạc trong rừng nhiều năm. Tài săn bắn đỉnh tiêm hứa hẹn sẽ mang lại cho quý vị những phút giây đầy kịch tính thú vị.
Nhưng vừa nãy nghe xem ra quý khách muốn dịch vụ chọn gói đúng không. Chúng tôi sẽ cung cấp quý khách 1 quản gia đa năng. Có thể làm việc nhà mà các công ty dịch vụ chỉ có thể mở mắt mà nhìn. Hơn thế nữa có thể kiêm đầu bếp, cu li và cả hướng dẫn viên du lịch. Đảm bảo sẽ mang đến cho quý khách những phút giây dễ chịu nhất. Chỉ cần bao ăn bao ở tiền lương vốn dĩ 1.000.000/ tháng nhưng quý khách là khách hàng đầu tiên nên chỉ cần 800.000 1 tháng là đã sở hữu một quản gia đa zi năng. Vâng thế quý khách chọn cái nào.
- Ta… ta chỉ muốn ngươi nấu cho ta ăn.
Erina chết đứng người chỉ còn hành động theo bản năng.
- Chúng tôi vốn không có dịch vụ đó nhưng vì quý khách chúng tôi sẽ mở thêm. 300.000 yên/ tháng, trả trước 100.000 yên chúng tôi sẽ cung cấp bữa trưa và bữa tối đầy đủ dinh dưỡng và ngọn miệng cho ngài. Quý khách đã chốt.
- Vâng- Trông nàng lúc này chẳng khác gì mấy bà bị đa cấp lừa vậy, gật đầu trong vô thức.
- Vậy hợp tác trong vui vẻ. Chúng ta ký hợp đồng nào- nói rồi đưa tay ra.
Erina cũng vô thức đưa tay ra.
Nhưng rồi dị biến xảy ra. Mạnh Cầm tiến lên bước nữa để bắt tay nàng nhưng mà k biết vì sao lại mất đà, và….
- Uỳnh.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có 1 câu:
- Lại nữa à?