Trên đầu Hoàng Thành, hoàng đế Tinh La và công tước Bạch Hổ cũng không tiếp tục thảo luận, cả hai đều nắm chặt tường thành, tập trung quan sát
Công tước Bạch Hổ Đái Hạo híp chặt hai mắt, song đồng bắn ra hào quang về bốn phía, khi hắn trông thấy Hoắc Vũ Hạo, bỗng dưng lòng lại có cảm giác kỳ quái mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu là gì, cứ như tự dưng Hoắc Vũ Hạo thu hút sự chú ý của hắn vậy. Cậu bé mười mấy tuổi này có thể lại sáng tạo ra kỳ tích không?
Trận đấu bắt đầu, song phương đồng thời phóng thích ra vũ hồn của mình. Mộng Hồng Trần nâng hai tay, hai bên cơ thể cô đồng thời xuất hiện hai tầng ánh sáng.
Bộ áo giáp của cô đã bị hỏng nhưng song kiếm Hồn Đạo Khí cấp sáu vẫn không sao. Lực phòng ngự của cô tạm thời yếu đi nhiều nhưng lực công kích cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Phía sau Mộng Hồng Trần, Tiếu Hồng Trần hít sâu một hơi, chặn hết mọi cơn đau trong cơ thể, đồng thời cũng phóng xuất ra vũ hồn Tam Túc Kim Thiềm. Một nhúm bột kim loại bay ra, nhất thời, một khẩu đại quáo bắt đầu xuất hiện trên người hắn.
Khẩu đại pháo này xuất hiện là từ hai kỹ năng Khống Chế Kim Loại và Ngưng Hình Kim Loại, có điều lần này số lượng khẩu pháo xuất hiện chỉ bằng 1/3 lúc đầu, nhưng khí thế của hắn vẫn liên tục tăng lên. Mỗi khẩu pháo đều lóe sáng giống như đã cùng hoàn thành xong bước chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần lần lượt tu luyện hai dạng khác nhau, Hồn Đạo Khí Viễn Trình và Hồn Đạo Khí Cận Thể. Mỗi người một vẻ, cho dù lúc này Tiếu Hồng Trần đã bị thương nặng nhưng có ai dám xem thường hắn thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều.
Khi các khẩu pháo trên người Tiếu Hồng Trần đồng loạt lóe sáng thì một khẩu đại pháo màu đen thật lớn liền xuất hiện trên vai hắn. Khi khẩu đại pháo này xuất hiện có thể thấy cả người hắn hơi chùn xuống, sắc mặt trắng bệt, bấy nhiêu đã đủ thấy khẩu pháo này nặng như thế nào.
Ngay khi hai người bọn họ sử dụng Hồn Đạo Khí thì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng đã nhanh chóng bay vọt đến.
Đôi cánh xinh đẹp của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp xuất hiện sau lưng Vương Đông. Cả người Hoắc Vũ Hạo bị nó che mất không trông thấy nữa.
Trong các trận đấu trước, không phải là Vương Đông chưa từng phóng thích vũ hồn của mình nhưng căn bản khi đó không ai rảnh mà đi chú ý một hồn sư mới có có ba Hồn Hoàn. Nhưng lúc này, hắn lại được muôn người chú ý.
Đôi cánh màu xanh thẫm vừa xuất hiện, các hoa văn ánh sáng màu vàng kim nhanh chóng lưu chuyển. Hơi thở quang minh nồng đậm bùng nổ, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp, nhất thời làm Mộng Hồng Trần đứng đối diện phải ngẩn ngơ.
Mộng Hồng Trần đột nhiên có cảm giác, đúng vậy, chỉ có vũ hồn xinh đẹp như vậy mới xứng đôi với cậu ấy.
Đôi cánh xuất hiện, cả người Vương Đông nháy mắt dựng đứng, đôi cánh vỗ mạnh sau lưng, hắn liền bay thẳng về hướng Mộng Hồng Trần và tiếu Hồng Trần.
Chỉ có những người đứng ở mặt bên và phía sau Vương Đông mới có thể thấy lúc này Hoắc Vũ Hạo đang vòng tay ôm lấy hông Vương Đông, hai chân áp sát vào, 2 người như một.
Còn tại sao Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần không thấy cánh tay của Hoắc Vũ Hạo ở ngay bụng Vương Đông cũng nhờ tác dụng của kỹ năng Mô Phỏng.
Tốc độ của Vương Đông đương nhiên không thể so với Mã Tiểu Đào nhưng tính ra cũng không kém bao nhiêu, hai cánh vỗ mạnh, ánh sáng màu lam ánh kim rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, nháy mắt sau, hắn lại tăng tốc. Không chỉ có thể, Hoắc Vũ Hạo ở phía sau hắn đã dùng đến Hồn Đạo Thôi Tiến khí, dù chỉ là kiện Hồn Đạo Khí cấp hai nhưng cũng có thể giúp tốc độ của Vương Đông tăng thêm 30%.
Công kích của Tiếu Hồng Trần bắt đầu đầu tiên, từng tia sáng nháy mắt bay đến bao trùm lấy cơ thể Vương Đông.
Thân là Hồn Đạo Sư, còn sử dụng Hồn Đạo Khí Viễn Trình nên việc xác định mục tiêu công kích là yêu cầu căn bản nhất. Càng không phải nói đến một Hồn Đạo Sư cấp năm như Tiếu Hồng Trần. Cho dù không làm đối thủ bị thương nặng thì hắn tin chắc mình cũng có thể bắn trúng mục tiêu.
Hồn Đạo Xạ Tuyến, Hồn Đạo Pháo, từng đòn tấn công như những cơn gió lốc điên cuồng bao trùm lấy Vương Đông. Trong đó hiển nhiên đã tập trung không ít năn lượng.
Nhưng nháy mắt khi hắn bắt đầu công kích, đột nhiên huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần cảm thấy đầu óc mình thoáng cảm thấy hoảng hốt.
Công kích của Tiếu Hồng Trần vẫn tiếp tục di chuyển nhưng không còn tập trung tại một điểm nữa.
Sao lại thế? Tiếu Hồng Trần chấn động, theo bản thân hắn, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông muốn tránh đợt công kích này hẳn cũng rất khó khăn. Đây là Hồn Đạo Khí cấp năm, một Hồn Vương bình thường gặp phải cũng có chút sợ hãi. Cho dù hai người bọn họ có cái vũ hồn dung hợp kỹ tạo thành con đường ánh kim, nhưng lúc này có được ích lợi gì đâu chứ? Hồn Kỹ đó của bọn họ rõ ràng cần phải khống chế mục tiêu, nếu không căn bản bọn họ không có chút cư hội nào.
Suy nghĩ của huynh muội Tiếu Hồng Trần đều giống nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của bọn họ đều nói lên, hai người họ đã nhầm.
Đối mặt với Hồn Đạo Khí cấp năm đâu hẳn lúc nào cũng phải cứng đối cứng, vẫn còn cách né tránh cơ mà.
Đôi cánh bướm sau lưng Vương Đông nhẹ nhàng chuyển động, sau đó lần lượt né tránh một cách đẹp mắt.
Đôi cánh bướm ấy như có khả năng rút đi sinh mệnh, không ngừng mở ra đập vào, mỗi một lần đều tạo thành một tư thế phi hành vô cùng uyển chuyển.
Từng tia sáng từ Hồn Đạo Xạ Tuyến hay Hồn Đạo Pháo lần lượt bay đến nhưng không có khả năng khóa chặt hắn lại, chỉ có thể nhẹ nhàng lướt qua người hắn mà thôi.
Lúc này Vương Đông giống như là một con bướm đối mặt với một cái lưới nhện thật lớn, nhẹ nhàng lách người bay qua từng khe hở nhỏ.
Với tốc độ nhanh như chớp của mình, từng lần lượn tránh đòn tấn công của hắn để lại vô số tàn ảnh phía sau, bầu trời phía trên sàn đấu thoáng cái hiện ra một bức tranh rực rỡ lộng lẫy, các khán giả bên dưới trông thấy liền hoan hô không ngớt.
Mọi người lúc nào cũng có xu hướng nghiêng về kẻ yếu, mắt thấy hai bên chênh lệch tu vi lớn như vậy mà Vương Đông vẫn có thể bày ra từng màn đẹp mắt như thế làm các khán giả rung động không thôi. Thậm chí còn có không ít người thầm cầu nguyện cho học viện Sử Lai Khắc, dù là người đã đặt cược vào học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư ở sòng bạc cũng vậy.
Vì cái gọi là người không chuyên thường ồn ào còn người trong nghề lại hay im lặng. Các khán giả xem chỉ thấy màn thi đấu này vô cùng đẹp mắt liền ồn ào hưng phấn, còn những cường giả thật sự lại đều trợn mắt há hốc mồm.
Như vị hoàng đế Tinh La và công tước Bạch Hổ kia, bọn họ rõ ràng trông thấy mỗi lần Vương Đông lách người né tránh thì Hồn Đạo Thôi Tiến Khí sau lưng Hoắc Vũ Hạo sẽ có chút biến đổi. Nói cách khác, cái Hồn Đạo Thôi tiến Khí thỉnh thoảng mới phát động những mức độ không thấp, cũng chính sự biến hỏa rất nhỏ này đã trợ giúp cho Vương Đông rất nhiều. Hai người phối hợp với nhau không còn thể dùng hai chữ ăn ý để hình dung nữa, mà phải gọi là hai người như một.
Có điều, nếu lúc này bọn họ biết được suy nghĩ trong đầu của Hoắc Vũ Hạo chắc phải hộc máu mà chết.
Rõ ràng, cái làm anh em Tiếu Hồng Trần mất tập trung chính là hồn kỹ có tác dụng quấy nhiễu tinh thần.
Nương theo hồn lực tăng lên, kỹ năng Tinh Thần Kiền Nhiễu không hề có sự cắn trả cũng dần bắt đầu bộc lộ tác dụng. Mà cái phụ trợ Vương Đông lách người né tránh dĩ nhiên là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng rồi. Có Tinh Thần Tham Trắc giúp đỡ, sự ăn ý của bọn họ cao đến thế cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này không ngừng oán hận, hắn hận sao vòng eo của Vương Đông lại nhỏ như vậy, hắn đã cố gắng ôm thật chặt nhưng vẫn không áp sát người được.
Cũng may nhờ cái mông hắn vểnh cao, đỡ lại, nhưng kèm theo đó là một cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Ngay cả bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không biết tại sao trong một trận đấu gay cấn như vậy mà hắn lại có thể nghĩ đến những chuyện không đâu này.
Vương Đông liên tục né tránh, thoáng cái đã gần như thoáng khỏi tấm lưới Hồn Đạo Xạ Tuyến và Hồn Đạo Pháo kia. Nếu Tiếu Hồng Trần trong trạng thái toàn thịnh, mật độ của nó có lẽ sẽ tăng lên gấp ba lần, hoàn toàn đạt đến cái gọi là không có khe hở, và cho dù Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo mạnh như thế nào cũng không thể giúp Hoắc Vũ Hạo né tránh được. Nhưng mặc kệ chuyện đó, cái quan trọng là hiện giờ bọn họ đã thành công.
Lúc này, khoảng cách song phương chỉ còn khoảng ba mươi thước.
Mộng Hồng Trần điểm mũi chân xuống đất, cơ thể mềm mại bắt đầu di chuyển, đôi song kiếm khẽ xung lên, nháy mắt chém thẳng về lộ tuyến phi hành của Vương Đông.
Khi chém ra một kiếm này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại khẽ hô một câu:
- Cẩn thận.