KUROGANE SHIBA cũng cười, với những người thông minh thế này ông cũng rất thưởng thức, có cơ hội thu người này dưới trướng cũng được a. cùng vì Cầm làm tâm tình của ông khá hơn nên ông quyết định tý nữa nếu mà Cầm không qua thử thách thì cũng sẽ không chặt tay anh chàng mà tha cho Cầm 1 mạng.
Shinomiya Hajime cũng khá ngạc nhiên trước câu trả lời của Cầm rồi ông phá lên cười:
- Điên cuồng, hay cho 1 câu điên cuồng. Đúng vậy ta là người điên a. Tiểu tử, ngươi khá lắm, có thể nhận ra cái điên cuồng trong ta. Khá lắm.
Sau đó, ông lại kỳ quái hỏi:
- Thế ngươi đã nhận định ta là người điên sao ngươi còn tỏ ra địch ý với ta. Cứ như ta cướp cái gì của ngươi vậy.
Cầm thành thật trả lời:
- Thì cũng là suy luận thôi. Ông là ai mà đến cả gia chủ nhà Kurogane cũng phải nhường vị trí. Đầu tiên chắc chắn ông là người có địa vị rồi. Nhưng mà với những gì tôi hiểu về nhà Kurogane thì dù là tổng thống đến cũng không khiến ông ta nhường chỗ. Trừ phi là ông ta có việc gì đó nhờ ông.Thế thì còn việc gì khác ngoài sửa thanh kiếm chứ.Do đó ông chính là đối thủ của tôi, có địch ý là tất nhiên rồi. Phần thưởng tôi sẽ không nhường cho ông đâu.
Lời nói của Cầm lại lần nữa kinh động người trong phòng. Không ngờ tiểu tử này lại có thể đoán ra thân phận của đại sư chỉ dựa bằng suy luận, thật là 1 đầu óc quái vật mà. Nhưng điều khiến người ta dở khóc dở cười là Cầm lại khiến chiến Hajime đại sư. Chẳng lẽ hắn không biết vị đại sư mà được gia chủ mời ngồi thượng tọa thì tất nhiên không phải là người tầm thường a. Chẳng lẽ hắn tự tin vào khả năng rèn đúc của mình đến vậy. Thật là nghé con không sợ cọp mà.
Nhưng người lại với mọi người trong phòng, Shinomiya Hajime lại cực kỳ có hứng thú với Cầm. Bao năm rồi mới có người can đảm hướng tới hắn khiêu chiến như vậy chứ.Dù đã biết trước kết quả nhưng mà Shinomiya Hajime vẫn rất là thưởng thức Cầm. Chỉ cần gặp kỳ hoa như vậy thì chuyến đi này xem ra là không lỗ rồi.Lão thân thiện nói:
- Thế sao, lão hủ cũng rất chờ mong kĩ thuật của vị tiểu huynh đệ này đây.
- Cứ chờ đi, ta sẽ không để ngươi đoạt món quà này đâu. Nó cực kỳ quan trọng với ta đó.
Lời nói này của Cầm tất nhiên là ám chỉ 1 triệu yên mà anh chàng có thể nhận sau khi rèn thành công. Nhưng mà vào tai của mọi người ở đây lại có ý vị khác. 1 triệu yên có to không. Rất to với 1 người thường như Cầm nhưng mà đối với gia tộc khổng lồ như là Kurogane thì nó nhỏ bé không đáng kể. Cái quan trọng nhất là phần thưởng mới được thêm vào kia, là đại tiểu thư nhà Kurogane, Kurogane Shigure.
Nếu mà có thể sửa thành công thì có thể lấy vị đại tiểu thư này về nhà. Khi đó chẳng khác gì có sự ủng hộ của gia tộc Kurogane cả. Lúc đó đừng nói 1 triệu yên chứ cả tỷ yên cũng vậy thôi.
Cũng chính vì thế là khi nghe tin này mấy vị công tử kia mới trở nên điên cuồng như vậy a.Ai, xem ra lại là 1 thanh niên tự ngạo,muốn với cao nên đâm đầu vào chỗ chết đây.
Ánh mắt mọi người nhìn Cầm tràn ngập vẻ kỳ dị, nhất là vị đại tiểu thư kia. Có thể nói là bao hảo cảm đã biến hết thành sự c lạnh nhạt, lãnh đạm a.
KUROGANE SHIBA cũng trở nên lãnh đạm hơn. Cứ nghĩ sắp gặp được 1 tiểu tử thú vị nhưng hóa ra đến cuối cùng cũng là vì với cao thôi. Lão vốn nghĩ Cầm là người thồn minh chắc chắn sẽ biết lựa lời để dù không chữa được cũng không mất mát gì thậm chí có thể chiếm được chút hảo cảm. còn nói thẳng ra thế này thật là tự kiêu quá mà. CHữa được ư, đừng đùa nhau vậy chứ.
Nhưng người ta đã đến thì không có lý nào mà ông không tiếp cả:
- Được rồi, chúng ta cũng biết được ý nguyện của ngươi rồi. Tất nhiên chúng ta đã nói là sẽ làm. Người đâu, vào mang kiếm ra cho người này xem.
Ông khẽ phất tay, lập tức có người hiểu ý tiến vào nhà lấy ra thêm 1 cái hộp nữa, đưa đến trước mặt Cầm và nói:
- Đây chính là thanh kiếm gia truyền nhà chúng tôi. Cậu cần phải cẩn thận khi xem nó.
Cầm gật đầu rồi trịnh trọng tiến đế đón lấy cái hộp và mở ra. 1 thanh kiếm hiện ra trước mặt anh chàng. Trông giống hệt thanh kiếm mà Cầm đã thấy trong tờ đơn, vô luận là đường nét hay là hình dáng đều giống y hệt. Xem ra là hạng thật rồi.
Nhưng khi mở ra, Cầm lại khẽ nhíu mày, vẻ ngoài thì giống thật nhưng mà bên trọng lại quá nát. Dù không hiểu vì sao mình có những tri thức này nhưng mà chỉ cần nhìn qua là Cầm đã biết thanh kiếm này là mới luyện gần đây. Với lại là rèn bằng máy chứ không phải là bằng tay. Dù những đường vân trên nó cũng như độ bóng lóang giống hệt như những gì trên tấm quảng cáo nhưng mà nếu nhìn kỹ thì những đường nét đó lại có độ sắc nét hơn, bóng hơn trong hình 1 chút. Rèn bằng tay sẽ không bao giờ có thể bóng và đẹp được bằng máy nhưng mà vũ khí làm bằng máy đừng hòng có thể so sánh được với đồ thủ công.Như là kim cương vậy. So với kinh cương thô thì kim cương cắt bằng máy nó bóng nó lấp lánh và nó góc cạnh hơn rất nhiều nhưng mà giá cả thì kém xa những viên còn thô hay là cắt bằng tay được.
Rõ ràng, đây không phải là thanh kiếm gia truyền nhà này mà.
Cầm cảm thấy hơi khó chịu vì có thể mình bị lừa.
Cầm nghĩ đến 3 khả năng.
1 là bọn họ không tin vào tay nghề của anh chàng nên đưa hàng giả ra cốt để kiếm chuyện đuổi khéo Cầm đi
2 là thanh thật vốn dĩ không bị sao nhưng mà vì 1 lý do, bọn họ phải lôi thanh giả ra để mà dụ dỗ các rèn đúc sư.Khả năng này cũng có thể xảy ra vì 1 thanh đao quý báu như vậy sao có thể bị nát 1 cách dễ dàng như vậy.
Còn khả năng thứ 3 thì khá giống khả năng thứ nhất. Nhưng không phải là vì chê anh chàng là là muốn thử khả năng rèn đúc của Cầm. Làm sao có thể giao 1 vật gia truyền vào tay 1 kẻ mà chính mình cũng không biết là ai được cơ chứ. đến Cầm cũng không tin ông ấy lại có thể làm như vậy ấy chứ.
Ngoài ra thì còn 1 số lý do khác hiện ra trong đầu Cầm như là bị trộm mất đao nên phải làm thế này để dấu diếm, muốn dùng đao vào việc khác nên giả vờ bị hỏng… vv…vv..Nhưng những trường hợp này khá là khó để mà xảy ra nên là Cầm bỏ qua luôn.
VÀ bây giờ đã biết được vấn đề thì tất nhiên là đến lúc chữa trị được. Cầm ngắm nghía thanh đao thật lâu và nói:
- Thanh đao này, tôi có thể chữa trị được. Nhưng mà có thật là ông muốn tôi chữa nó y như mới chứ. Nói trước là nếu tôi có thể làm cho nó hoàn hảo như mới thì ông vẫn phải thanh toán như trong tờ rơi đó.
Lời nó của Cầm đầy ẩn ý khiến mọi người ngạc nhiên. Chẳng lẽ thiếu niên đã phát hiện ra thanh kiếm này là giả. Không thể a, rất nhiều đại sư đều không có thể đoán được, chỉ có những người cực kỳ kỳ cựu mới có thể đoán được a. Nên biết để làm y chang đường vân giống thanh cũ, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức a. Lúc đầu bọn họ đã làm bằng máy để tạo ra hình giáng y hệt. Nhưng mà nếu vậy chỉ cần người trong nghề sẽ nhận ra ngay vì máy rốt cục cũng là máy mà thôi.
Như vậy sẽ đánh mất đi tính chất của cuộc thử thách.
Do đó bọn họ đặc biệt mời rất nhiều chuyên gia làm giả đến để ngụy trang cho thanh gươm này. Làm thật đến nỗi rất nhiều đại sư đều không có thể đoán được, chỉ có những người cực kỳ kỳ cựu mới có thể dựa vào 1 vài chỗ khác biệt nho nhỏ cũng như kinh nghiệm bản thân để đoán được a.
Chẳng lẽ thanh niên này lại đoán bừa.