Chiến thắng. Chiến thắng đang đến gần hơn bao giờ hết. Mà còn là chiến thắng Sử Lai Khắc a. Trở thành người đánh bại huyền thoại bất bại. Ngẫm thôi đã cảm thấy kích động rồi.
Và đối thủ của cô đã lên sân. Cô hơi bất ngờ vì đó là 1 gương mặt mới, lầ 1 đại mỹ nữ. 1 mỹ nữ khiến cô còn cảm thấy tự ti. Vũ Mộng Địch luôn tự nhận bản thân mình rất xinh đẹp nhưng mà đứng trước người con gái này, cô không còn đủ can đảm để hãnh diện bởi vẻ đẹp đó nữa.
Nhìn người con gái trước mặt này mà xem. Mắt phượng mày ngài,đôi mắt đen sâu thẳm mang theo chút thẫn thờ khiến người ta không nhịn được trầm mê. Làn da trắng hơn trứng gà bóc. Cảm tưởng như chạm nhẹ liền tan. Lại thêm 1 mái tóc dài màu xanh suôn mượt đằng sau. Trông người này chẳng khác gì 1 thiên thần, 1 nữ thần hạ phàm cả.
Cả sân khấu đền sững sờ trước vẻ đẹp của người con gái này. Im lặng kéo dài. Dường như bọn họ sợ chỉ cần mình lên tiếng thôi là sẽ hủy hoại thần tượng của bản thân.
Dù cho không biết vì sao cô ấy lại mặc đồ con trai nhưng mà nếu có ai dám nói đây là đàn ông đảm
bảo bị hội đồng đến chết cũng không chừng.
Cầm cũng hơi sững sờ vì tình hình này
Chẳng lẽ trên người mình có cái gì sao.
Chợt dọng mẹ của anh chàng vang lên:
- Ngốc a, ai biểu con xinh đẹp lắm vào cơ.
Cầm nghe vậy cũng lập tức nhận ra. Anh hơi xấu hổ gãi gãi mặt nhìn về phía trọng tài nói:
- Vị trọng tài này, không biết chúng ta có thể bắt đầu được chưa.
Trọng tài nghe vây khẽ ho để che dấu sự xấu hổ. hô to lên:
- Vòng thi phụ bắt đầu. Vũ Mộng Địch và Dược Phong.
Vũ Mộng Địch nghe vậy cũng hơi sững người. Lập tức cô tiến vào trạng thái chiên đấu. đôi cánh khẽ mở và bay lên trời cao. Không biêt sức mạnh đối thủ là gì nên tốt nhất cần cẩn thận 1 chút. Dù sao đối thủ cũng xuất thân từ Sử Lai Khắc a.
Cầm thấy thế cũng mỉm cười. Sau lưng anh chàng hiện ra 1 đôi cánh. Nhưng cái làm người ta chú ý nhất là hồn hoàn trên người Cầm. đỏ- đen- đỏ- đen.
1 tổ hợp kỳ dị đến không thể kỳ dị hơn khiến mọi người sững sờ.
Không ai biết là thật hay là giả. Dù sao cũng có Hoắc Vũ Hạo làm ví dụ rồi. Biết đâu lại 1 cách giả trang nữa thì sao.
Nhưng mà bọn họ biết 1 điều. Thiếu nữ này chắc chắn không yếu.
Cầm cũng không hơi đâu mà xem sắc mặt của mọi người. Từ người Cầm, 3 thân ảnh hiện ra. Là mẹ anh chàng, cô của anh chàng và tiểu tinh linh xinh đẹp.
Tất cả xuất hiện làm toàn trường ồ lên.
3 tinh linh chứng tỏ 1 điều rằng. Cầm có chí ít 3 hồn hoàn đi.
Và nếu như vậy mỗi hồn hoàn cô nàng này đều hấp thụ 1 hồn linh.
Nên biết hồn linh chỉ mới xuất hiện trong vòng 4 tháng gần đây. 1 hồn sư trong 4 tháng có thể vượt đến 3 cấp là điều không thể.
Vậy sao có thể….
Chợt họ nhớ đến hồn hoàn của cô gái này. Chẳng lẽ…. nếu là hấp thụ hồn hoàn như vậy có lẽ vẫn có thể làm được đi.
Hồn lực mà 10 vạn năm hồn hoàn mang đến đủ để 1 hồn sư đạt đến bình cảnh thậm chí thừa không ít.
Thậm chí là có thể giúp hồn tôn tăng lên đến vài cấp không biết chừng.
Như vậy cô ấy tính ra thì chỉ tu luyện khoảng 5 cấp. Trong 4 tháng làm được điều đó là phi thường
nhưng không phải là không được.
Nhưng nếu như vậy chứng tỏ.
Thiếu nữ này sở hữu là… 10 vạn năm hồn hoàn sao?
Tin tức kinh bạo khiến người ta vô pháp tiếp thu a.
Vũ Mộng Địch cũng ngưng đọng. Tuy cô cũng không phân tích được như vậy nhưng cô cũng nhận ra rằng Thiếu nữ này có hồn hoàn không hợp lẽ thường.
Khả năng có vạn năm hồn hoàn là không thấp.
Trận chiến này thắng thua có lẽ chưa biết được a.
Nhưng khi nhận ra võ hồn của Cầm là gì thì cả đám lại sững sờ.
Chỉ thấy từ tay Cầm. Từng hạt giống hiện ra và anh gieo nó xuống đất. Lập tức từng hàng cây được chồng lên và nở rộ trong chốc lát thành từng quả nho nhỏ.
Mọi người nếu tinh mắt có thể nhận ra đây chính là những quả làm thay đổi kết cục trận đấu kia.
Hóa ra đây chính là khởi nguyên của nó a.
Nhưng càng như vậy thì sắc mặt của bọn họ càng cổ quái.
1 cô gái xinh đẹp yếu ớt thế kia. Công thêm cái khí chất như thiên nhiên đó thì có 1 võ hồn như vậy cũng không có gì lạ.thậm chí nó còn càng tôn lên vẻ đẹp của cô
Nhưng cái lạ ở đây là tại sao Sử Lai Khắc học việc lại cử 1 người rõ ràng là phụ trợ hệ hồn sư như vậy lên sàn đấu.
Dù là có được vạn năm hồn hoạn thậm chí là 10 vạn năm thì phụ trợ vẫn là phụ trợ a. Mang 1 phụ trợ chống đỡ 1 người có sức tấn công cao. Sử Lai Khắc điên rồi.
Nhưng mà những người thông minh lại chọn im lặng.Bởi bọn họ không nghĩ Sử Lai Khắc điên. Nếu bọn họ điên đên vậy thì cũng không phải là người liên tiếp không biết bao nhiêu năm giành được vô địch. Do đó chắc chắn thiếu nữ này không đơn giản a.
Còn trên sàn đấu, Vũ Mộng Địch thì không nghĩ được nhiều như vậy mà cô sướng phát điên rồi. Cô đã cảm thấy cánh cửa chiến thắng mở ra trước mắt.
Vốn cô rất dè chừng khi biết Cầm có khả năng có hồn hoàn vạn năm thậm chí là 10 vạn năm.
Nhưng mà khi biết Cầm là phụ trợ hệ hồn sư thì khác.
Phụ trợ hệ hồn sư chỉ có thể thể hiện bản linh của bản thân. Còn khi mà 1 mình ư. Thậm chí cả 1 hồn sư bình thường cũng đánh không thắng.
Nhưng chơi game mà Cầm chính là sp vậy. Có thể trong giao tranh gây cho kẻ địch rất nhiều khó chịu thậm chí là những pha hộc máu mồm mà tức nhưng nếu solo thì không ai sợ cả.
Mấy trái cây này có khủng bố không. Tất nhiên là có rồi thậm chí còn rất nhiều là đằng khác. Chỉ cần tiếp xúc với hồn khí là sẽ phát nổ và tạo ra những hiệu ứng đầy khó chịu mà có thể thay đổi cả cuộc chơi.
Nhưng điều kiện là có thể đụng đến đối thủ. Có thể dùng đấu khí của bản thân làm vật kích nổ nhưng mà liệu trong thời gian ngắn đó có thể ném nó về phía kẻ địch không. Dù sao thì họ cũng không phải là những kẻ đứng yên chịu chết.
Mà với việc chiếm lĩnh bầu trời thì Vũ Mộng Địch càng dễ tránh hơn.
Rõ ràng, cô khắc chế toàn diện Cầm a.
Cô không khỏi hảo ý nhắc 1 câu:
- Ta rất bội phục cô vì có dũng khí đi lên trên sàn đấu. Để cho 1 phụ trợ lên đấu solo là đã biết Sử Lai Khắc cùng đường rồi. Ta cũng không muốn bôi nhọ danh dự của cô cũng như là học việc danh giá nhất đại lục. Cô nhận thua đi.
Trong tài nghe vậy cũng không nói gì nhưng từ sắc mặt ông cũng có thể thấy được ông cũng không muốn trận chiến diễn ra.
NHỡ đâu có gì đó không hay xảy ra thì thân là trọng tài. Ông cũng cần chịu trách nhiệm a.
Nhưng Cầm sẽ chịu thua sao.
Tất nhiên là không rồi.
Anh nhìn về phía Vũ Mộng Địch nói:
- Không cần phí công. Đến đây đi.