- Cái này ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Ngoại trừ khi còn nhỏ chúng ta được ở cùng bố mẹ thì những thời gian còn lại vẫn phải sống từ vòng ngoài, tự bản thân mình mạnh lên, chiếm lấy lãnh địa, tự bản thân sinh tồn. Tất nhiên, chúng ta vẫn có thể vào sâu nhưng nếu vượt quá nửa ngày thì sẽ tính rằng chúng ta khiêu chiến khu vực đó, khi đó chủ nhân khu vực mà chúng ta đang đứng sẽ phải ra tay với ta. Đó chính là thiết luật của khu rừng mà đến những vị lão tổ đạt đến chân thần trong chỗ sâu cũng không dám vi phạm
- Nhưng điều ngươi nói không phải chưa từng có người thắc mắc. Theo như thứ mà ta đọc trong 1 cuốn cổ thư thì từ xa xưa, có 1 vị lão tổ đột phá chân thần đã từng có ý định như vậy. ngày ấy có ý định đem tộc nhận của mình chiếm lấy 1 khu vực trải rộng xuyên xuốt tất cả khu vực, tham vọng tạo nên 1 diện tích khổng lồ cho tộc nhân mình.Nhưng sau đó không biết sao vị lão tổ này đột nhiên đổi ý mà ẩn cư ở chỗ sâu. Không có bấy cứ ai nhắc tới vấn đề này nữa cho đến ngày nay.
- Là như vậy sao.
Thở dài 1 hơi. Dù đã đoán ra phần nào vấn đề nhưng Cầm vẫn không nhịn được cảm thán. Vì khiến cho thử thách càng khó hơn mà cải biến quy luật 1 khu rừng rộng lớn như thế này thì thật là đại thủ bút a.
Tại sao nói thử thách khó hơn ư? Điều hiển nhiên a. Nếu như thế lực trong khu rừng phân bố dựa theo tộc đàn thì phạm vi chiếm giữ của 1 tộc đàn lớn hơn. Trong khi đó bọn chúng lại sống trong 1 khu vực nhất định do đó xét trong 1 phạm vi thế lực, khoảng trống để anh di chuyển sẽ nhiều hơn. Trong khi đó, nếu theo cách này, có lẽ diện tích chia ra sẽ vẫn như vậy nhưng do tộc đàn phân bố rải rác thì phạm vi di chuyển nhỏ hơn rất nhiều.
Độ khó tăng lên rất lớn.
Tất nhiên có hại sẽ có lợi. Do phân bố rải rác nên khả năng anh bị vây công sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nếu Cầm có khả năng, anh có thể giết 1 đường tiến vào mà không lo bị vây công.
Ngoài ra nếu anh không đánh lại thì Cầm có thể chạy ra khu vực khác, khả năng bị truy sát cũng giảm đi không chỉ 1 cấp bậc.
Nhưng với trường hợp của anh bây giờ thì quả thật là hại nhiều hơn lợi a.
Bởi vì anh chắc chắn không có khả năng đánh giết kẻ địch, mà chạy trốn cũng không chạy thoát hoặc độ khó chạy thoát sẽ giảm đi rất nhiều,, giảm đến gần như bằng 0.
Thật đúng là quá khó khăn mà
May sao Cầm vẫn tìm được lỗ hổng đi vòng qua, có thể nói là tìm ra bug cũng được.
Hi vọng mọi việc sẽ suôn sẻ.
Mà nó suôn sẻ thật.
Dưới sự hỗ trợ của Long Ngụy, Cầm dễ dàng xâm nhập vào sâu khu vực Luyện Hư. Sau đó lại nhờ sự hỗ trợ của Hổ Linh thì Cầm xâm nhập sâu vào bên trong khu vực của Phá Không. Đến đây thì Cầm bắt đầu phải dựa vào chính bản thân mình.
Nhưng như anh đã suy đoán thì đạt đến mức độ này đã xem như là đạt đến mức độ lão tổ, bình thường hầu như tập trung vào tu luyện hay cảm ngộ.Ai lại rảnh đến mức thời thời khắc khắc xem ai xâm phạm địa phận của bản thân.
Do đó đoạn đường này Cầm đi khá là thuận lợi, nhờ vào khả năng nhìn vào vận mệnh, Cầm dễ dàng nhìn ra được các khu vực nguy hiểm mạnh hay yếu để tìm con đường tối ưu nhất.
Nhưng để đề phòng có những trường hợp bất thường xảy ra, anh không dám đi nhanh mà càng coi trọng độ ổn định hơn.
Mà xem ra khả năng nhìn vận mệnh của anh cũng không tệ, do đó đoạn đường anh di chuyển rất dễ dàng, không có bất trắc. Cầm vượt qua khu vực Phá Không, tiến vào khu vực Độ Kiếp.
Cầm cũng không biết, có 1 thân ảnh vẫn luôn lẳng lặng theo dõi anh. Khi thấy Cầm tiến vào địa phận của Độ Kiếp, hắn không khỏi lẩm bẩm:
- Thật là không tưởng, không ngờ tiểu tử này chỉ dùng linh hồn mà có thể tiến vào sâu như vậy. Nếu vận mệnh tên này không tệ có lẽ sẽ vượt qua khu vực này đi.
- Nhưng đây là cánh cửa thập tử vô sinh, sao có thể tồn tại 1 lỗ hổng lớn thế được. Hi vọng tiểu tử này đến lúc đó sẽ biết khó mà lui đi.
Rồi thân hình hắn lại ẩn mình vào bóng tối như chưa từng xuất hiện.
…….
Đến khu vực của Độ Kiếp kỳ thì tốc độ của anh giảm đi không nhẹ. Bởi vì bây giờ không còn khu vực này tuyệt đối an toàn với anh nữa. Không phải linh thú tại khu vực này rảnh rỗi mà đi săn hay làm gì đó mà do khí tức chúng tỏa ra đã đủ khiến anh hồn phi phách tán. Không cẩn thận đi lại quá gần thì anh có thể gặp nguy hiểm.
Cách an toàn nhất có lẽ là đi vòng và đó cũng là cách mà anh chọn. Dù cho có tốn không ít thời gian nhưng mà an toàn vẫn là trên hết.
Không biết qua bao nhiêu địa khu, cuối cùng Cầm đã đên giao giới giữa khu vực Độ Kiếp và Chân Tiên.
Nhưng đến đây anh chùn bước,bởi vì trước mắt là 1 màu đen kịt. Chứng tỏ đi qua nó anh sẽ chết 100%.
Không còn cách nào khác, Cầm lại chọn 1 đường đi khác nhưng kết quả cũng vậy. hơn nữa khí tức khu vực đó lại khác nhau chứng tỏ chủ nhân của nó không phải cùng 1 người.
Không từ bỏ, Cầm tiếp tục tìm, tiếp tục tìm, có thể nói anh đã đi 1 vòng xung quanh khu vực Độ Kiếp này. Nhưng kết quả chỉ có 1, 1 màu đen đầy chết chóc.
1,2 khu có lẽ là do trùng hợp nhưng nếu tất cả những nơi anh đi đều như vậy thì chứng tỏ 1 điều, cả khu vực chân tiên đều là khu vực nguy hiểm.
Bây giờ thì anh hiểu vì sao mà không ai thông qua rồi, hóa ra tất cả các vòng trước đơn giản chỉ là 1 trò chơi nho nhỏ, chân chính sat chiêu chính là khu vực cuối này.
Đến lúc cuối cùng, ngươi phải chọn 1 linh thú đạt đến chân tiên làm mục tiêu vượt cửa ải.
Ngẫm lại mà xem, ngươi tân tấn khổ khổ vượt cả khu rừng để đến vòng cuối cùng thì nhận ra ngươi phải chiến đấu với 1 chân tiên mới có thể vượt qua cửa ai. Tâm tình lúc này thật cmn không thể diễn tả được mà.
Đây không còn là thập tử vô sinh nữa, đây chân chính là không có cửa sống a.
Nhìn hoàn cảnh đen tối trước mắt như tương lai của anh mà cảm giác không cam tâm dâng lên trong Cầm. Đem bản thân vào nguy hiểm, trăm cay nghìn đắng đi vào đến nơi này mà nhận ra rằng vận mệnh của bản thân đã định. Mình không thể vượt qua. Ai sẽ cam tâm, ai sẽ cam tâm cơ chứ.
Nhưng không cam tâm thì làm như thế nào. Anh có thể vượt qua sao. Kẻ địch không phải là nằm ngủ mà chân chính thời thời khắc khắc để ý đến những kẻ dám đột nhập nơi này. Bọn họ chỉ khẽ động 1 ngón tay là anh đã tan thành mây khói. Đừng nói là vượt qua, chỉ cần bước được 1 bước vào sâu trong khu vực này đã là cực kỳ khó khăn rồi.
Trong lòng Cầm bắt đầu sinh ra thoái ý. Anh khao khát vượt qua, khao khát lấy lại được “ công đức hoàn” nhưng anh không phải ngu đến mức vì lấy được thứ đó mà lao vào chỗ chết, đi tham gia 1 thử thách hoàn toàn không có đường sống.
Dù không cam tâm nhưng anh hoàn toàn không có bất cứ biện pháp nào cả.Ngược lại nếu không rời đi sớm sợ rằng anh cũng không còn cơ hội để rời đi cũng không chừng.
Có lẽ… có những thứ không phải cứ cố gắng là có thể vượt qua được. Trước thực lực tuyệt đối thì mọi chiêu trò, mọi cố gắng chạy trốn chỉ là phù du mà thôi.