- Vậy ta sẽ làm thầy giáo dạy bộ môn nào trong các bộ môn để còn chuẩn bị nào.
- Tùy tiện?
- Hả?
- Trường ta khác với các trường khác. Cố nhiên vẫn có những tiết học theo đúng quy trình để thi theo yêu cầu của bộ. nhưng chỉ là thiểu số, còn đại đa số sẽ là những giáo viên chuyên ngành dạy bọn họ về 1 lĩnh vực nhất định, 1 lĩnh vực mà bọn họ là quỷ tài trong đó. Dù sao, cái ta muốn là nhìn xem sự phát triển của nhân loại có thể đạt đến mức nào, tất nhiên phải bồi dưỡng những mặt mà bọn họ cường hạn rồi.
- Nói thẳng 1 câu, ta không cần anh thì ngôi trường vẫn vận hành ổn, các lĩnh vực đều có những người chuyên nghiệp đến dạy rồi. có thêm anh cũng được mà không có cũng chẳng sao. Do đó anh muốn dạy cái gì, làm ở lĩnh vực nào cũng được.
Cầm im lặng. Trần trụi đả kích a. Rõ ràng đang ám chỉ anh chỉ là cục thịt thừa của cái học viện này mà.
Thật không thể nhịn mà. Anh lập tức đứng dậy nói:
- Tôi về.
- Làm gì mà căng vậy. tôi chỉ đùa chút thôi mà. Được rồi, tôi muốn anh làm người quản lý. Có thể hiểu là tư vấn cấp cao chuyên trả lời cũng như là hỗ trợ học sinh. Đồng thời cũng trở thành giáo viên khi có những thầy cô khác có việc đột xuất.
- Vậy là cu li của cái trường này.
- Không, cấp bậc của anh trong cái trường này có thể nói là chỉ dưới tôi và thư ký mà thôi. Sao có thể coi như là cu li được.
- Vậy ta có đặc quyền nào.
- Đâu có, cậu là người quản ký cấp cao nên có quyền “ phạt” các học viên cũng như giáo viên mắc lỗi, có thể trong phạm vi nhất định thay hiệu trưởng đưa ra quyết trách. Đặc quyền vô cùng to lớn.
- Và trách nhiệm cũng lớn đi. Đừng nghĩ ta dễ lừa, đừng nghĩ đưa mấy cái bánh ngọt đó cho ta. Ta đảm bảo nếu ta nhận cái chức vụ chết tiệt này thì cô sẽ đưa 1 đống rắc rối của đám học sinh của cô cho tôi, vắt kiệt giá trị sử dụng của tôi. Đúng không.
- Sao anh nghĩ vậy.
- Bởi tôi là người mà cô nghĩ có thể giúp cô. Và việc đưa 1 đống vấn đề cho ta không phải là vấn đề hiển nhiên sao.
- Vậy cậu nghĩ khi cậu là giáo viên bình thường thì không à. Vừa phải làm việc lại chẳng có thêm bất cứ đặc quyền nào.
- Hừ, khi là 1 giáo viên bình thường, nếu gặp vấn đề ngoài tầm ta có thể từ chối,nhưng làm cái tổng quản gia gì đó thì không bởi đó là chức trách của ta. Cô biết ta là 1 người sẽ chịu trách nhiệm về nhiệm vụ và những gì mình làm. Nếu việc giải quyết các vấn đề của học sinh là việc ta cần làm thì ta khó lòng từ chối. Và đó cũng là lý do cô ép ta vào vị trí này. Tránh cho ta trốn việc và không làm cái nhiệm vụ mà cô hi vọng ta làm.
- Xem ra chút mưu kế nho nhỏ của ta cũng bị anh phát hiện ra nhỉ. Nhưng quả thật là không có bất cứ vi trí phù hợp với anh ngoài vị trí ta đề nghị cả. hơn nữa ta đảm bảo sẽ không khó xử anh và cũng không có phát động hay là dật giây bất cứ việc gì. Ta sẽ để mọi thứ tự nhiên. Thế nào, đã hợp ý anh chưa.
Cầm lâm vào trầm ngâm rồi thở dài:
- Được rồi. Nhưng mà chỉ treo danh thôi. Nếu như ta biết được bất cứ vụ giật dây hay là tác động của cô thì cẩn thận với ta đó.
- Tất nhiên rồi.
- Và bây giờ là câu hỏi cuối cùng. Sao trường cô chỉ toàn con gái vậy.
- Ta thích, có được hay không
Cầm im lặng.Ta Thích quả thật là 1 câu trả lời vạn năng
………..
Buổi khai giảng tất nhiêu không thiếu những màn phát biểu. Và thân là hiệu trưởng, Vivi cũng lên sàn. Không thể không thừa nhận, dù là 1 kẻ ham chơi nhưng cô là trời sinh lãnh tụ. Bài phát biểu hoàn toàn là tự phát, không có chuẩn bị nhưng mà nó quả thật đi vào lòng người và có tính mê hoặc vô cùng cao. Ngắn gọn, xúc tích, đi vào lòng người. Không thể không công nhận, có những thiên phú mà khó có thể theo kịp a.
Sau bài phát biểu cũng là lúc Cầm lên sàn. VIvi lên tiếng:
- Được rồi, năm học mới cũng là lúc chúng ta sẽ có những thay đổi trong nhân sự. Những người không đủ năng lực sẽ ra đi, chỉ những người có đủ khả năng mới tiếp tục ở lại cái trường này dạy học. Chi tiết thì sẽ có trên trang của trường. Bây giờ, ở đây, chúng ta xin giới thiệu 1 nhân vật mới. 1 nhân vật sẽ giữ 1 vai trò vô cùng quan trọng trong trường. 1 vị trí mới. Đó chính là lý do người đó sẽ được giới thiệu hôm nay. Xin chào mừng thầy giáo Đỗ Mạnh Cầm. từ giờ thầy ấy sẽ đảm nhiệm vai trò quản lý của cái trường này.
- Có lẽ mọi người chưa biết chức quản lý có ý nghĩ gì. nói đơn giản thì đó là người quản lý các sự vụ nội bộ trong trường. Đây sẽ là người hỗ trợ các em trong vấn đề hàng ngày. 1 người đủ giỏi để có thể trả lời tất cả các em trong các lĩnh vực. Và đơn giản hơn nữa là 1 culi toàn năng của các em. Nhưng đừng coi thường. bởi người này có quyền lực đứng thứ 3 của ngôi trường đó.Ta cũng không biết anh ấy sẽ nghĩ ra những trò gì đâu.
- Rồi, chi tiết hãy để các em tự tìm hiểu. hãy xem vị quản lý này có thể làm cái gì nào. Bây giờ, xin mời Đỗ Mạnh Cầm.
Cầm thở dài 1 hơi, xem ra vẫn đến 1 bước này. Anh bước lên, nhìn nhóm học sinh nữ bên dưới, hít 1 hơi và nói:
- Xin chào, tôi là Đỗ Mạnh Cầm. Như các bạn thấy, tôi là 1 người con trai. Đứng giữa 1 rừng hoa thơm cỏ lạ như thế này có chút mất tự nhiên 1 chút. Tôi quả thật cũng không biết vì sao mà vị hiệu trưởng này lại bổ nhiệm tôi vào cái chức trách đầy nặng nề này. Tôi cũng không ngạo mạn đến mức cho rằng mình đủ đa tài để dạy bảo hết tất cả các anh nhưng ta hi vọng mình có thể làm đủ tốt để không bị đuổi chỉ sau 1 học kỳ. Và cũng hi vọng mọi người có thể hỗ trợ ta làm tốt nhiệm vụ này. Cảm ơn rất nhiều.
Và thế là, cầm đã trở thành 1 thành viên của cái học viện này.
…….
Không thể không nói, Vivi chuẩn bị khá là chu đáo. Đến cả phòng làm việc riêng, chỗ ngủ riêng cũng đã được chuẩn bị đầy đủ rồi.
Cầm lúc này đang ở phòng riêng với 1 đống giấy tờ trên bàn.502 bản cũng chính là 386 học sinh cùng 116 giáo viên của cái trường này.
Theo đó, anh thân là người quản lý mà không biết hết thông tin về giáo viên và học sinh thì làm sao mà quản lý được.
Thật là 1 công việc nhức đầu. May mà nó không làm khó được anh.
Chỉ trong vòng 1 buổi sáng, Cầm đã thu được hết thông tin của đám học sinh cũng như trường này vào trong đầu. đồng thời cũng cảm thán cái trường này rất nhiều thiên tài và quỷ tài. Theo thống kê của anh, trường này có tổng cộng 305 học sinh là thiên tài về các mặt khoa học, kỹ thuật văn hóa.20% là thiên tài về các mặt thể thao cũng như là các lĩnh vực khác ngoài tri thức. Còn lại đến tận 40% là 1 đám cá biệt thích đánh nhau và bị đuổi học vì nhiều lý do. Còn 10% là.. 1 đám vừa thông minh lại vừa biết đánh đấm. Có lẽ 10% này mới là thứ khiến người ta nhức đầu đây.