Cầm có lẽ đã biết vì sao mà cô nàng này lại như vậy. Có lẽ với cô, nấu ăn chính là thứ giúp cô tránh đi thực tại, nhớ lại về quá khứ tươi đẹp khi mà gia đình cô vẫn còn hạnh phúc.
Lại đọc tiếp thì Cầm còn nhìn ra được 1 thứ nữa. cô cố gắng nấu ăn còn là để, động viên cha mình.
Gia đình cô tan vỡ khi cô vừa vào lớp 10. Người cha như vậy suốt ngày chỉ có rượu chè. Để có tiền để ăn học cũng như nuôi cha thì cô đã phải vừa học vừa làm. Là con nhà nòi cộng thêm có tài năng khiến cô được nhận vào trong 1 nhà hàng để làm, vừa làm cũng vừa học để nâng cao tay nghề của mình.
Và rồi, khi lĩnh những đồng tiền lương đầu tiên. Cô hứng khởi mua đồ về để dùng tài nghệ của mình để làm những món ăn ngon, để lôi kéo người cha chìm trong bóng tối về với cuộc sống.
Nhưng người cha kia đã chìm quá sâu rồi. Trong lòng ông, chính cái nghề đầu bếp đã khiến cho cả gia đình cô thành như thế này, đã khiến cho ông chìm sâu vào trong bóng tối. Ông lật bàn, đánh mắng rồi chửi Hinagiku Kotori 1 cách thậm tệ. Thậm chí mấy hôm sau ông còn đến nơi cô nàng mà đập phá cả quán khiến cho mọi thứ trở nên càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng cô vẫn không có từ bỏ, vẫn tìm kiếm việc làm, vẫn nấu cơm cho bố mình dù cho có bị đánh đập thế nào.
1 cô gái kiên cường. vô cùng kiên cường.
Là 1 người đáng để được trợ giúp.
Trong đầu Cầm, 1 kế hoạch đã dần dần hiện ra.
……..
Hinagiku Kotori vui vẻ xách túi đồ bự chảnh về nhà. Trong đầu nghĩ xem tối nay sẽ làm cái gì. Thời gian này thái độ của bố cô đã khác. Không còn đánh đập khi cô làm 1 bữa hoành tráng nữa. Có lẽ thêm 1 thời gian nữa thì cô có thể triệt để kéo bố cô ra khỏi bóng tối.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, đột nhiên có 1 bàn tay chế phục cô, trói gô cô vào 1 góc.
Ánh đèn sáng lên và hiện ra trước mặt cô à 1 gương mặt cô không bao giờ quên. Kẻ đã khiến cả gia đình cô như bây giờ.
Cả người cô run lên.Cái ký ức ô nhục bị đám quái vật hôi thối chà đạp lại tràn vào đầu cô. Chẳng lẽ….
Watanabe Shiori- chính là kẻ đã tạo nên tất cả ác mộng với cô tiến đến, nở nụ cười sáng láng. Vén mái tóc của cô lên rất thưởng thức nói.
- Không ngờ cô cũng xinh đó chứ. Thật đáng tiếc lần đó không có lấy đi lần đầu của cô. Nhưng không sao, vui vẻ 1 chút cũng được. Ngồi yên đi, nếu không cô biết cái gì chờ đón cô đó.
Nhìn thấy cô nàng này không phản ứng thì Shiori mới thỏa mãn nói:
- Ngoan lắm, không quyết liệt như mẹ ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ đối sử nhẹ nhàng với ngươi. Giờ thì chờ bố ngươi trở về.
Khi nghe đến bố mình, Kotori khẽ rùng mình rồi kịch kiệt vận động. Nhưng cô có thể làm gì được sao. Tất nhiên là không được. Cô chỉ có thể bị đè ra đất mà chờ đợi.
Cũng không bao lâu, tiếng lạch cạch vang lên. 1 thân ảnh lê lết đi vào. Cánh tay què quặt khó khăn cầm chai rượu rẻ tiền, vừa đi vừa nốc. Rồi ông cất dọng lè nhè.
- Con kotori đâu ra đây. Đưa tiền ta đi mua rượu nào.
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nữa thì ông đã thấy được thân ảnh đang ngồi trong đó
Ánh mắt hắn đỏ bừng mà lao đến.
Nhưng với 1 kẻ què quặt có thể làm gì được sao. Không, hắn rất nhanh bị đè xuống đất.
Watanabe Shiori tiến đến, tóm lấy tóc của người bố nói:
- Sao, lại muốn giết ta ư. Ngươi có thể làm sao.1 kẻ phế như ngươi có thể làm gì được ta. Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi ư. Vì ngươi mà ta bị bố ta chửi 1 trận rồi còn bị cấm túc 1 thời gian không ít. Sao ta có thể tha cho ngươi dễ dàng như vậy. Ngươi nghĩ ngươi trở thành người nghiện, thành 1 kẻ bạo hành gia đình, đánh đập con gái của ngươi là qua mắt của ta ư. Ngươi muốn ta thấy ngươi đã lâm vào tột cùng tuyệt vọng để ta buông tha không động đến con gái của ngươi ư.
- Hahaha… ngươi sai rồi, ta không thèm để ý để gieo dắt hi vọng cho ngươi. Để cho ngươi thấy ta đã bỏ qua cho 2 cha con ngươi. Để ngươi bắt đầu có hi vọng trở về cuộc sống bình thường. Để rồi ta lại lần nữa đi ra chà đạp ngươi, đánh tan cái hi vọng của ngươi. Nhìn ngươi vô cùng tuyệt vọng thì ta thỏa mãn vô cùng.
Người bố lập tức động đậy kịch liệt, con mắt tràn ngập cừu hận. nhưng đều vô nghĩa. Bởi vì đè ông là 2 kẻ đô con vô cùng.
- Hắc… nhưng mà bây giờ trả thù ngươi thì không còn thú nữa. Ta có trò vui hơn rất nhiều.
- Ngươi không phải là 1 đầu bếp thiên tài ư. Kẻ bỏ ngoài tai sự đề nghị của ta mà chiến thắng ư. Bây giờ ta cho ngươi 1 cơ hội. Nấu ăn đi, lấy những thứ ở đây mà nấu 1 bữa ta xem nào. Để xem 1 kẻ tàn phế như ngươi có thể làm ra món gì nào. Hahaha…. Biết đâu món đó đủ ngon để ta buông tha cho 2 cha con ngươi thì sao. Ha… ha.. ha…
Rồi hắn búng tay, lập tức cả 2 tên bảo kê đều đứng dậy nhường chỗ cho người cha tiến lên nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập cảnh giác.
Hinagiku Hayate- chính là người cha của Hinagiku Kotori run run đứng lên. Ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn về phía Watanabe Shiori. Ông hận bản thân không chuẩn bị cái gì để có thể đồng quy vũ tận với tên đốn mạt này chứ đừng nói là nấu ăn cho hắn.
Nhưng vì con gái, ông phải làm. Đối với ông, con gái của ông là tất cả, là thứ đã níu kéo ông ở lại thế gian này/
Suốt mấy năm nay, ông luôn đóng vai là 1 kẻ nghiện rượu, bạo hành con cốt để diễn cho kẻ này xem, cốt để chứng minh ông đã vô cùng tuyệt vọng. Thậm chí con gái ông muốn dùng món ăn để thuyết phục ông trờ lại thì ông không chút do dự đánh cô. Không ai biết lúc đó lòng ông đau đớn như thế nào. Không ai biết sau đó ông đã trừng phạt mình thế nào vì đã đánh con gái mình.
3 năm trôi qua khiến ông buông lỏng, cứ nghĩ mọi thứ sẽ dần dần ổn thôi thì tên ác ma đó lại đến đây. Lại tống ông vào địa ngục của bóng tối.
Nhưng rồi tên đó lại cho ông 1 tia hi vọng, 1 tia hi vọng nhỏ nhoi. Dù cho ông biết tên đó có lẽ chỉ đang đùa nghịch ông thôi nhưng với 1 người đã không có chút hi vọng sống nào như ông thì đó là phao cứu sinh duy nhất.
Ông đi vào nhà bếp. dù căn nhà trông có vẻ bừa bộn và nhỏ nhưng nhà bếp khá là sạch sẽ và đầy đủ các thứ.
Nhìn vào cái túi mà con gái ông mua. Trong đó có 1 miếng thịt bò trông khá là ngon. Ngoài ra còn
có rất nhiều rau củ tươi mới. Nhìn 1 chút là ông biết con gái ông định làm món gì. Bì bít tết.1 món ăn ông nấu mà con gái ông vô cùng thích.
Bao hồi ức tươi đẹp lại ùa về trong ông khiến ông không nhịn được nước mắt.
Dùng bàn tay run run lau đi những giọt nước mắt trên mi. Ông bắt đầu làm.
Nhưng dường như người nhận đã có chút thay đổi.