- Rộn rạo.
1 tiếng dòn rụm vang lên. Đó là tiếng thanh niên kia cắn vào con gà. Mùi thơm càng tỏa ra nồng đậm hơn. Thanh niên mê mẩn nói:
- Thật không uổng ta chờ cả buổi chiều mà. Da giòn, thịt mềm mọng nước, gia vị nêm nếm hoàn hảo. cộng thêm mùi khói đặc trưng của gỗ Thông quả thật không hề tệ. Ăn rồi, còn muốn ăn nữa.
Thanh niên đầy sau mê gặt thịt gà, mỡ gà óng ánh chảy xuống như những viên tinh tú trong đêm như trêu tức 2 đại mĩ nữ đang đứng như trời trồng bên cạnh. Chu Tuyết hoàn toàn mộng, cô chưa bao giờ bị đặt trong cái tình thế này cả. Trong nhất thời cô đã nghĩ thanh niên kia chuẩn bị đưa thịt gà cho cô. Thậm chí tay cô đều đã có chút vươn ra chuẩn bị đỡ.
Nhưng kết quả thì sao, hắn đưa lên là để ĂN…. Chứ không phải cho cô, đã thế hắn còn ăn 1 cách ngon lành như 2 người là không khí đó. Nói thật, cô có xúc động giết người cướp thịt nhưng thân là 1 tướng quân, sự kiêu ngạo cũng như chính trực cản cô lại.Đánh hắn, vì lý do gì? Vì hắn không cho cô thịt ư, vì hắn phát hiện ra cô là con gái ư? Đây hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lý a.
Còn giết kẻ này vì xúc phạm cô ư. Cô vẫn luôn lấy việc bản thân không bao giờ giết người vô tội dù là chiến tranh làm tự hào. Bây giờ vì 1 con gà mà giết 1 người vô tôi, 1 kẻ mới chỉ là “ nguyên anh” thì sợ rằng đó sẽ thành tâm ma của cô mất.
Nhưng mà bây giờ rời đi thì cô khó mà nuốt trôi cục tức này. Thật, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ bị ngó lơ, bị người ta vô hình sỉ nhục như thế này. Đi mà không làm gì thì cô không cam tâm a.
Chính vì thế, tình huống trở nên quỷ dị như thế này đây.
Cứ thế, con gà bị ăn sạch chỉ còn lại xương. Thanh niên lấy ra bầu nước tu 1 ngụm thật dài, dường như vẫn còn thòm thèm. Hắn tiếc hận nói:
- Đáng tiếc con gà này chất thịt chỉ tạm được, không thể phát huy hết tiềm lực của hương liệu nếu không có lẽ sẽ càng ngon hơn a.
Chu Tuyết đứng 1 bên nghe vậy thì mắt lóe sáng. Món này có mị lực lớn thế nào chính cô rõ ràng nhất, chỉ mùi thơm thôi đã khiến cô không cam lòng rời đi. Nhưng nếu những gì thanh niên này thì món này sợ rằng sẽ còn ngon hơn. Mà cũng chính xác, con gà này cũng chỉ là 1 nguyên liệu hơi tốt mà thôi, sao có thể sánh bằng những đỉnh cấp nguyên liệu kia được. Cô có chút chờ mong khi mà dùng những nguyên liệu đỉnh cấp kia thì món này sẽ ngon đến mức nào a.
Đây cũng là cơ hội để cô được thưởng thức thứ này. Nếu như cô ra nguyên liệu thì hiển nhiên cô có quyền được ăn a. cũng không có tính là cướp đoạt.
Ân, cứ như thế đi.
Đang định lên tiếng thì thanh niên kia đứng dậy. Trong sự ngỡ ngàng của cả 2, hắn cởi trần chỉ mặt 1 cái khó hiển lộ thân thể có chút gầy dưới ánh trăng.
Và hắn nhảy vào trong hồ và lặn xuống trọng sự ngỡ ngàng của tất cả của 2 cô nàng. Uy, 2 ta là con gái đó nha, cởi trước mặt con gái thật đúng là không có phép tắc. dù cho đây là tiên giới nhưng bối cảnh vẫn là thời cổ đại. Hiển nhiên con gái thời này vẫn có chút… kín đáo a.
Rốt cục hắn định làm gì. Chính sự tò mò này cản trở 2 cô rời đi.
Không mất bao lâu, Cầm trồi lên, trên tay anh là 1 con cá khá là mập, trông khá là ngon lành.
Thanh niên nhìn về phía 2 cô gái có chút kỳ quái nói:
- Các cô còn chưa đi à. Ta không nghĩ đường đường là đại công chúa của Chu Tước đế quốc mà lại dai như vậy đấy. Thế cô muốn gì nào. Đừng cản trở ta chứ.
Chu Tuyết lâu lắm rồi không có cảm giác muốn đánh người như thế này. Thật, thanh niên trước mắt này quá là khinh người rồi. Uy, cô là con gái, là mĩ nữ đó. Ngươi có cần đối xử như ta là con trai như vậy không.
Dù bình thường cô vẫn hi vọng mọi người con cô là con trai nhưng giờ khi gặp kẻ coi cô là con trai thì mà ghét bỏ cô khiến cô rất khó chịu.
Cô hít 1 hơi để khiến tâm tình bình tĩnh lại. Thân là đại công chúa, cô hiển nhiên không dễ xúc động cũng không dễ phát tác. Cô muốn đổi chủ đề. Cô nhìn về phía con cá nói:
- Ăn 1 con gà kia ngươi chưa no sao mà lại bắt thêm 1 con cá nữa vậy. Ngươi định làm gì với nó.
Thanh niên lại nhìn về phía cô như nhìn 1 kẻ ngu:
- Cô luyện đến Luyện Hư do cắn thuốc sao. con gà này chỉ là 1 con tam vĩ kê bình thường, thực lực mới trúc cơ. Đừng nói 1 con chứ ăn cả 1 đàn cũng chẳng có vấn đề gì cả. Chúng ta đạt đến cấp bậc này, trừ phi ăn những loại động thực vật cao cấp nếu không cũng chỉ là ăn vì nó ngon mà thôi.
- Ăn là 1 cảm giác hạnh phúc, khi đó vị giác, khứu giác của chúng ta đạt được thỏa mãn. Ta thích cảm giác đó và ta muốn mình đạt được sự thỏa mãn do ăn mỹ thực.
- Cái cảm giác vừa ăn thịt gà lại được thưởng thức 1 bát cánh cá nóng hổi quả thật rất là tuyệt. Sự hạnh phúc có khi chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Chỉ tiếc rằng ta không đủ thực lực để săn giết cũng như tìm kiếm hoặc mua các loại thịt cao cấp. Nếu không có lẽ ta có thể làm ra càng nhiều món ăn mĩ vị hơn.
- Mà, sao ta lại cần nói nhiều với cô thế nhỉ.
Nói rồi, anh quay ra bắc nồi náu nước, xử lý cá.
Chu Tuyết vẻ mặt trở nên ngưng đọng. Thực lực thanh niên này rất yếu nhưng mà đao công lại thượng thừa. Thứ đao công này cô chỉ thấy trên người của trù thần và đệ tử của người đó. Không ngờ 1 thanh niên ở vùng núi này lại có 1 đao công thượng thừa đến vậy.
Cô bắt đầu tin Cầm có thể làm ra được món ngon rồi. Mắt cô lóe sáng. Ít ai biết đến cô là 1 ăn hàng, 1 siêu cấp ăn hàng. Sau khi ăn món ăn của trù thần, cô trầm mê vào mỹ thực. cô đã từng bí ẩn đi theo trù thần học 1 năm nhưng phải từ bỏ bởi thiên phú thường thường. Nhưng để giải cơm thèm. Cô luôn thủ sẵn bên người 1 đầu bếp có thiên phú. Và chính là thiếp thân thị nữ của cô. Tiểu Đào.
Lúc này vẻ mặt của cô nàng có chút không tưởng tượng được. Nói thật, cô luôn tự tin vào thiên phú đầu bếp của mình. Cô đã là bát tinh đầu bếp. Ngoại trừ thủ tịch đầu bếp của chu tước đế quốc cùng với đầu bếp trưởng Thực Vi Lâu ở hoàng thành thì cô tự tin không có ai trong khu vực trực thuộc Chu Tước đế quốc sẽ có ai có thể so sánh với cô.
Nhưng mà ở 1 vùng núi hoang như thế này lại gặp 1 thiếu niên không mạnh mà đao công vượt qua cô. Hiển nhiên kẻ này trù nghệ hơn cô.
Thật, cô có chút bị đả kích a. Đồng thời cô cũng rất tò mò rốt cục trù nghệ của kẻ này đến đâu.
2 cô gái nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu. Có lẽ kẻ này có thể chế biến thứ đó a.