May sao Cầm cũng đang định đánh lén nên là có phòng bị mà lập tức lùi ra. Nhìn về phía của lão quái vật đầy đề phòng.
Nhưng lão quái vật cũng không có thời gian để chú ý đến Cầm. lão thống khổ ôm đầu như đang đấu tranh cái gì.
Cảm giác không ổn dâng lên trong lòng Cầm. không chút do dự, anh tấn công luôn.
Nhưng rõ ràng tên này đã có đề phòng anh. Hắn đánh ra 1 chưởng lùi lại. Mắt hắn đỏ ngầu nhìn Cầm. Miệng cười đầy dữ tợn:
- Nhờ ơn ngươi mà ta phải chiếm cái thân xác già khú đế này. Thù này ta sẽ trả.
Rồi hắn lập tức chạy xa không dám ở lại. Tình trạng này đấu nhau với Cầm hiển nhiên là không thực tế a.
Cầm có ý muốn đuổi theo nhưng mà hữu tâm vô lực. Cực hạn đấu la toàn lực muốn chạy trốn thì hắn sao có thể đuổi kịp nhất là khi ở trong môi trường nước như thế này..
Sắc mặt anh khẽ trầm xuống. Không ngờ tên này vẫn còn hậu chiêu.Nếu Cầm đoán không sai thì tên này phân 1 sợi linh hồn vào trong người lão quái vật này. Nếu bản thể linh hồn xảy ra chuyện thì vẫn còn sợi tàn hồi này chiếm lấy thân thể lão quái vật để trọng sinh.
Thảo nào hắn tự bạo 1 cách dứt khoát như vậy a.
Đây có thể coi như thả hổ về rừng rồi.
Để hắn chiếm thân xác kia lại thêm kinh nghiệm của hắn nữa thì quả thật là 1 đối thủ không thể nào coi thường.
Cầm ngược lại không lo bản thân mình. Với tiến độ này thì có lẽ sau cuộc di lịch này hắn có thể đạt
đến đấu la. Dù không đánh thắng lại tên này nhưng mà bảo mệnh có lẽ vẫn không vấn để. Cái Cầm lo lắng là tên này sẽ ra tay với những người bên cạnh hắn. Thân là ma chủ hiển nhiên tên này sẽ không từ thủ đoạn để trả thù. Đó mới là điều đáng lo.
Anh khẽ thở dài 1 hơi. Việc dù sao cũng xảy ra rồi. Giờ hối hận cũng đã muộn. Thà rằng tìm cách để khắc phục vẫn hơn.
Mà cách tốt nhất chính là thực lực. Chỉ có những người xung quanh anh thực lực đủ cao thì không
cần e ngại tên này.
Nhưng hiển nhiên không thể nào có thể tăng nhanh được. Do đó có lẽ anh vẫn cần chuẩn bị 1 chút bảo vật phòng thân cũng như là báo cho mọi người để còn chuẩn bị.
Hi vọng tên này không tìm được đến đấu la đại lục. Như vậy có lẽ bọn họ sẽ có càng nhiều thời gian để tăng lên.
Anh lặng lẽ bơi lên mặt nước. Do chậm trễ quá nhiều thời gian nên có lẽ bây giờ mấy cô nàng cũng đã lên bờ hết rồi. Theo ước định của cả nhóm người, bọn họ sẽ gặp mặt ở đảo núi lửa. Chỉ hi vọng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Và… không có gì xảy ra thật. Cầm lên mặt nước, phát động võ hồn phỉ thúy thiên nga toàn lực bay về phía đảo núi lửa. Nơi đó các cô nàng cũng đã đứng chờ sẵn. Khiến anh thở dài được 1 hơi.
Cầm cũng không dấu diếm mà nói ra sự thật. tất nhiên là chỉ nói nhưng thứ nên nói.
Khi biết có cực hạn đấu la làm kẻ thù thì sắc mặt mấy cô nàng không tốt lắm nhưng cũng đành chịu. dù sao thì cũng không tránh khỏi việc này a.
Chỉ hi vọng là hắn bị thương cần chữa trị dài dài để các cô có thời gian phát triển hoặc là… làm gì đó.
- Được rồi, việc đấu nhau với cực hạn đấu la còn rất xa vời. Tên đó muốn tìm đến chúng ta cũng cần thời gian.Chỉ cần chúng ta trước đó đủ sức đối đầu với hắn là được rồi. Vấn đề quan trọng lúc này là làm thế nào thoát đi được nơi này. Mọi người lại đây cùng xem nào.
Rồi anh lấy tấm bản đồ chiếm được từ bọn cướp. Không thể không nói, để sinh tồn lâu như vậy trên biển thì bản đồ là thứ không thể thiếu. hơn nữa còn cần chi tiết nhất có thể.
Và thế là tiện nghi cho Cầm. tấm bản đồ này so với tấm bản đồ kho báu kia quả thật là 1 trời 1 vực. không những ghi chú rõ ràng các khu vực mà còn có tỷ lệ được tính toán gần đúng đảm bảo người đi không bị nhầm đường.
Hơn nữa phương hướng cũng được ghi chú rất rõ.
Thậm chí các địa điểm nguy hiểm, các địa điểm an toàn đều được đánh dấu 1 cách chính xác.
Cái quan trọng nhất là phạm vi của tấm bản đồ này rất rộng, rất rộng. dù không có đấu la đại lục nhưng mà Cầm tin chí ít sẽ có địa điểm mà con rùa biết đến.
Thật là bánh rơi vào đầu a.
Anh không chút chần trừ mà gọi con rùa ra. Để nó nhìn bản đồ và hỏi:
- Ngươi có nhận biết địa điểm nào trong này không
Con rùa nhìn bản đồ 1 chút rồi không chút do dự chỉ càn 1 điểm nơi tụ tập rất nhiều hòn đảo, nơi được ghi chú là quần đảo sa đọa:
- Ta biết nơi này. Không, phải nói là muốn đi lại trong vùng biển này nhất định cần biết nơi này. Bởi đây có thể nói là bến tàu lơn nhất của cả vùng biển và cũng là nơi hỗn loạn nhất. Ở đó không có thứ gì mà không có chỉ sợ ngươi không đủ tiền. Có lẽ ở đó chúng ta sẽ tìm được bản đồ cần thiệt.
Cầm thấy thế mắt khẽ sáng. Muốn đi nơi nào tìm kiếm thông tin về các cơ duyên dễ hơn nơi ngư
long hỗn tạp, bạch hắc cùng ở này.
Vốn anh định lên đường đi đến tộc nhân ngư trước nhưng xem ra vẫn là nên bớt chút thời gian đến đây a.
Dù không tìm được cái gì nhưng mà tìm hiểu thêm về tộc nhân ngư để vạch ra kế hoạch cũng không tệ a.
Anh gấp lại tấm bản đồ và nói:
- Vậy thì… chúng ta lên đường đến quần đảo sa đọa.
Nhưng Cầm đột nhiên nhớ 1 điều. đó là.. bọn họ không có thuyền a. Và hiển nhiên không thể nào bay đến đó được. Hồn lực của hắn và Mã Tiểu Đào cũng không nhiều đến vậy a.
Xem ra vẫn cần tạo 1 chiếc bè a.
Thế là cả đám lại phải ở lại trên đảo thêm tầm 2 ngày để tạo ra 1 chiếc thuyền bình thường. Trên bản đồ thì nơi đó cách đảo này cũng không gần. Tạo bè thì chỉ sợ nửa đường đứt gánh. Chết thì không chết được nhưng mà phải bơi chay đến nơi thì quả thật là có chút khó chịu a.
Dù là lần đầu làm nhưng ở đây cũng không phải là người bình thường hơn nữa có kinh nghiệm làm cái chuông nên cũng ra tấm ra món.
Chí ít thì nó cũng ra dáng 1 chiếc thuyền đi.
Hạ thủy thôi.
Và… cái gì đến cũng đến. Dân không chuyên sao có thể đú được dân chuyên cơ chứ. Tàu dù làm trông không tệ nhưng mà độ cứng hay là bền sao đú được với tàu chuyên nghiệp.
Do đó đi bình thường còn được chứ nếu gặp phải bão tố hay là những hải thú thì xác cmn định đi là vừa.
Và… gặp thật.
Sau 2 ngày đi thuyền, bọn họ cuối cùng gặp phải bão. Mà còn là bão to. Dù đã cố hết sức nhưng mà vẫn không cứu được cái thuyền mà bỏ thuyền tổ chức giải bơi đi.
Mở bản đồ ra xem. Nếu anh tính không nhầm thì sau 2 ngày đi, bọn họ đã đi được tầm 1/3 quãng đường. tức là nếu đi tốc độ thường thì cần thêm 4 ngày nữa mới đến nơi.
Còn nơi thì. Có lẽ cần đến cả 5-10 ngày cũng không chừng.
Hazz…. Sao số phận bọn họ lại khổ thế.
Nhưng may sao trời vẫn còn thương họ a.