Bây giờ bọn họ có lẽ là bị vùi dưới cái xác máy bay kia. Bọn họ phải tìm cách để nâng chiếc máy bay lên hoặc chí ít tìm cách để tìm kiếm người thầy người cô của bọn họ dưới đống xác kia.
Nhưng nâng 1 cái máy bay khổng lồ nặng vài tấn thậm chí là hơn kia là 1 điều quả thật quá khó khăn dù cho bọn họ có thể chất vượt người thường đi nữa.
Tuy nhiên, con người thành bá chủ trái đất không phải dựa vào sức mạnh là vào trí tuệ. Ánh mắt của tất cả dồn vào những cô nàng là ngôi sao sáng của ngành vật lý khiến những cô gái này cũng cảm thấy áp lực cực nhiều.
Ran, ngôi sao cũng như là người giỏi vật lý nhất khẽ đẩy mắt kính của mình.
- Chiếc máy bay này có trọng lượng tầm gần 200 tấn, đó là 1 trọng lượng mà chúng ta khó lòng có thể di chuyển nó với mấy trăm người như thế này. Dù cho các cậu đều rất trâu bò. Hơn nữa chúng ta ở đây cũng không có dụng cụ chuyên nghiệp nên khó lòng có thể làm những máy móc cỡ lớn để hỗ trợ, cái chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là làm vài cái đòn bẩy hoặc nhiều đòn bẩy hơn. Cụ thể cần bao nhiêu và cụ thể cần thế nào không phải là suy đoán ra được. Cần trải qua tính toán.
- Nhưng chúng ta không có thời gian để tính. Ai biết thầy cô có chịu được hay không. Bây giờ không phải lúc tính toán xuông, cần bắt tay vào làm ngay.
- Tớ biết, tớ biết. Các cậu lập tức đi chặt cây, càng nhiều càng tốt. Hi vọng là nó đủ. Chúng ta sẽ chế tạo những chiếc đòn bẩy đơn giản, hi vọng nó sẽ đủ lực.
- Khoan đã, các cậu có nghe tiếng gì không.
1 dọng nói vang lên, 1 cô gái trông có vẻ văn nhã lên tiếng. Là Yoko, 1 quỷ tài với 1 đôi tai vô cùng nhạy cảm. Tất cả mọi người yên lặng và lắng nghe.
Đột nhiên, Meru hét to lên:
- Là tiếng tích tắc, vẫn còn 1 quả bom nữa, chạy mau.
Cả đám ùa vào rừng nhưng dường như đã chậm, 1 tiếng nổ kinh thiên vang lên, cả con tàu bị nổ tung thành từng đoàn đen ngòm.
Từng thân ảnh trong rừng cây đi ra, không có quá nhiều tổn thương nhưng ánh mắt quả thật có chút hoảng loạn. không ai ngời điều này sẽ diễn ra.
Ran đẩy mắt kính, vẻ mặt bất định:
- Tại sao vẫn còn 1 quả bom ở đây. Kẻ đó đã cho nổ cánh, bình thường như vậy thì 10 phần chắc 9 chúng ta đã chết nhất là khi rơi vào trên đất liền như thế này. Nếu không phải 2 thầy cô làm điều thần kỳ khiến cho con thuyền dừng lại ở tầm 100m khiến cho gia tốc bị mất. do đó chúng ta mới có thể sống sót. Tại sao kẻ đó lại thiết kế 1 quả bom nữa, đã thế còn cho nổ sau nữa.
- Bởi vì ta muốn chơi với các ngươi 1 trò chơi.
1 dọng nói vang cả khu rừng, ông ong bên tai tất cả mọi người. Hầu như cùng 1 lúc, những cô nàng tiến vào trạng thái phòng bị nhìn tứ phía:
- Không cần tìm bởi vì ta sẽ ở bên kia chờ các ngươi. Chào mừng đến trò chơi tử thần.
- Được rồi, thân là 1 người lịch sự.Ta sẽ giải thích 1 chút về lý do vì sao các ngươi lại ở đây. Ta chính là người đặt quả bom đó vào máy bay của các ngươi, 1 quả bom hẹn giờ với thời gian và đường bay đều được tính toán kỹ để các ngươi có mặt ở đây.
- Nhưng các cô không bị làm sao khiến ta ngạc nhiên. Ta biết được với tài năng của 2 giáo viên dạy các cô thì sẽ không có chuyện chết chùm nhưng mà chắc có lẽ sẽ chết tầm 1 nửa. Theo tính toán của ta, chiếc máy bay dưới sự hỗ trợ của bọn họ có lẽ sẽ không bị nổ nhưng mà tiếp đất chắc chắn không an toàn và nhiều khả năng các cô đều sẽ bị thương nặng Đó chính là lý do vì sao ta đặt quả bom thứ 2, có thể giết những kẻ không may mắn và chế tạo cho 2 người kia chút rắc rối.
- Nhưng điều ta không ngờ rằng bọn họ có thể dùng sức mình khiến chiếc máy bay hạ cánh 1 cách nhẹ nhàng như vậy. thật không biết dùng từ nào để hình dung. Quái vật sao.
- Hãy cảm thấy may mắn vì mình có 2 người thầy như vậy. Để tránh bị phát hiện quả bom này sẽ bật bộ đếm giờ khi bị va đập mạnh mà thời gian chỉ có 30s. Nhờ có bọn họ mà các cô mới có thể sống an toàn. May sao ta có chuẩn bị khi thiết kế thêm 1 bộ hẹn giờ từ xa để mở đồng hồ bấm giờ. Không giết được ai nhưng có thể tiêu diệt con quái vật kia cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn rồi.
- Được rồi. Có lẽ các ngươi cũng đã hiểu được vì sao các ngươi có mặt ở đây.Ta đã mất không biết bao nhiêu thời gian để tạo ra hòn đảo này cùng vì để cho mụ hiệu trưởng khốn nạn của các ngươi trả giá. Mụ đã cướp đi ất cả của ta thì ta sẽ cướp đi những học sinh yêu quý của mụ. Đừng nghĩ có thể thoát, cả hòn đảo đều tồn tại 1 từ trường đặc biệt, thêm việc ta động tay chân khiến cho việc tìm ra hòn đảo này rất khó khăn.
- Nhưng không phải không thể sao.
- Chính xác, vẫn có thể nhưng cần thời gian. Tuy nhiên, các cô thì không có cái thời gian đó. Bởi vì 1 khi các cô đặt chân lên đảo thì trò chơi đã bắt đầu rồi. Sinh tồn hoặc trở thành miếng mồi cho thiên nhiên. Các ngươi chỉ có thể chiến thắng khi chờ được viện quân hoặc là tìm đến 4 kiến trúc trên đảo này. Ở đó sẽ có những bộ nhiễu sóng khiến cho hòn đảo này không dễ bị nhận ra. Khi các ngươi phá hủy tất cả, hòn đảo này sẽ được phát hiện trên bản đồ và khi đó, chỉ cần cố gắng chờ thêm 1 chút, các ngươi hoàn toàn có thể được cứu.
- Cố lên, ta rất hi vọng nhìn cảnh các ngươi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hi vọng các ngươi có thể sống sót. Hahahahaha……….
Tiếng cười vang lên chấm dứt cuộc trò chuyện để lại đám người vẫn trong sự hỗn loạn. Thông tin quá kình bạo khiến cho bọn họ có chút khó tiếp nhận.
- Được rồi, trước khi đó chúng ta cần đi tìm thầy Cầm và cô Ayane đã, dù cho khả năng bọn họ còn sống là rất nhỏ nhưng mà đừng quên bọn họ là siêu nhân. Biết đâu. Cái máy bay giờ nổ banh xác, có lẽ càng dễ di chuyển hơn.
Lời nói lập tức chuyển di sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người gật đầu đồng ý mà chia ra tạo những đòn bẩy đơn giản. Nhờ vụ nổ mà việc di chuyển cả chiếc máy bay trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhanh, cả vùng đất trống được dọn ra. Mọi người tiến hành đào đất, hi vọng vào chút khả năng nhỏ nhoi.
- Ở đây nhanh lên.
Dọng nói mang theo chút vui mừng vang lên. Ở trong cái hố của cô là 1 bóng lưng quen quen. Còn ai khác ngoài quản lý của bọn họ, Cầm.
Mọi người lập tức hò nhau vào hỗ trợ kéo 2 người lên.
Không sai, là 2 người vì Ayane đang nằm trong vòng tay Cầm, được anh bảo vệ.
Nhưng tình hình của cả 2 đều không ổn chút nào.