Càng đến gần, tiếng đánh nhau vang lên càng rõ. Và rồi, hiện ra trước mắt bọn họ là 1 cây cầu đá nối liền 2 đầu vực. Cuộc chiến đang diễn ra ở trên đó. Vài thân ảnh đại chiến 1 con thú dạng vượn. Bên ngoài thì có 1 nhóm người đang đứng chờ.
Chu Vương nhìn qua và nói:
- Là người của thiên tuyền thánh địa. Không ngờ bọn họ lại đến trước chúng ta. Nhìn qua thì xem ra bọn họ giữ được khá nhiều người này. Không ngờ bọn họ lại tìm được trước chúng ta.
Nhìn cảnh này thì tất cả mọi người cũng đã hiểu được, hiển nhiên là những thiên kiêu của Thiên tuyền thánh địa tìm được cây cầu đá này trước. Nhưng xem ra bọn họ đã đụng thiết bản. Con vượn này chỉ cần nhìn khí thế có thể thấy được nó đã vô hạn tiếp cận đến Độ kiếp kỳ rồi, sức mạnh hiển nhiên cực kỳ khủng bố. Đã thế câu cầu đá cũng không quá rộng, không có quá nhiều chỗ để di chuyển khiến cho việc vượt qua càng khó hơn. Nếu không phải thiếu nữ bịt mặt kia thân pháp đủ linh xảo, thực lực đủ mạnh để kiềm chế con vượn này lại thì sợ rằng kéo dài cuộc chiến cũng khó a.
Nhưng hiển nhiên sự chênh lệch cảnh giới là không thể nào bù đắp. Bọn họ có thể tạm thời kìm chế nhưng muốn giết chết con vượn này để thông quan là không thể nào. Con vượn với ưu thế vượt trội có thể thoải mái để bị đánh cũng không sao nhưng nếu như những vị tiên nữ của Thiên Tuyền thánh địa mà khẽ xơ xảy 1 chút thì hoàn toàn là vạn kiếp bất phục.
Bọn họ hiển nhiên cũng nhìn ra điều đó nên những người này vừa đánh vừa lùi. Đến khi mà Cầm ra đến nơi thì cuộc chiến cũng đến hồi kết thúc bằng việc phe Thiên Tuyền thánh địa rút lui trong không vui.
Hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra có sự xuất hiện của những người khác nên mới làm như vậy để tránh bị đục nước béo cò.
Chu Vương mang theo nụ cười tự tin đứng lên khẽ cúi người nói:
- Thật là vinh hạnh cho ta khi được gặp Thiên Nguyệt thánh nữ tại đây. Tại hạ xin tự giới thiệu, ta là Chu Vương, đến từ….
Nhưng chưa để anh nói hết câu thì Thiên Nguyệt ngắt lời:
- Ta biết ngươi là ai. Chu Vương, thiên tài bảng thứ 7. Không cần dài dòng như vậy.
- Ta cũng không có dài dòng gì. Mục đích của chúng ta hiển nhiên đều là qua bên kia để tiếp tục thăm dò. Nhưng như ngươi thấy, con vượn này đã chặn đường đi hoàn toàn. Muốn qua được bên kia thì nhất định phải đánh bại nó nhưng xem ra sức 1 mình ta là không thể. Do đó ta muốn liên minh.
Dù bị cắt lời thẳng thừng nhưng mà Chu Vương hoàn toàn không có chút nào tức giận, hắn vẫn nhã nhặn nói:
- Tất nhiên, được liên minh với các vị là vinh hạnh của ta. Nhưng theo ta quan sát thì lên nhiều đi nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng. Từ độ rộng của cây cầu đá này có lẽ chỉ nên có khoảng 10 người đi lên để còn đủ chỗ cho mọi người có khoảng trống để tung hết sức mình. Mỗi bên phái ra 5 người mạnh nhất cùng lên có được hay không.
Lời đề nghị không hề có chút vấn đề này lập tức được mọi người đồng ý. Rất nhanh, 10 người đã được chọn ra.
Về phía Chu Tước đế quốc thì có 5 người “ mạnh nhất” được cử ra là. Chu Vương, thiên tài bảng thứ 7; Chu Tuyết, thiên tài bảng thứ 23; Chu Tiến,thiên tài bảng thứ 45;Chu Lộc, thiên tài bảng thứ 76 và Chu Tài, thiên tài bảng thứ 86. Đây có thể nói là 5 người mạnh nhất được cử ra đủ để thấy được quyết tâm của Chu Vương. Phe Thiên Nguyệt cũng không kém. 5 người đi ra cũng đều có mặt trong thiên tài bảng top 100. Đội hình hoàn toàn đủ xa hoa.
Nhưng kết quả lại không như mong đợi. Đích xác bọn họ rất mạnh, ý thức chiến đấu rất cao nhưng mà khả năng phối hợp lại quá kém. Hơn nữa tất cả đều không liều hết mình mà chiến đấu. Bọn họ có thể làm bị thương con vượn nhưng muốn giết chúng thì vô cùng khó khăn. Ngược lại còn để nó phản công khiến vài người bị thương không hề nhẹ. 1 ngày trôi qua mà không có bất cứ tiến triển nào cả.
Điều này khiến cho rất nhiều người tỏ vẻ uể oải nhưng cũng là động lực.
Mấy ngày sau, 10 người này lại lần nữa khiêu chiến. Nhưng kết quả đã có chút thay đổi. Không thể không nói, bọn họ đều là thiên tài. Chỉ mấy có mấy ngày đã có thể miễn cưỡng phối hợp với nhau. Tiến thối hợp lý trong 1 khoảng không gian nhỏ hẹp. con vượn cố nhiên có được thực lực vượt trội nhưng mà 10 người này cũng không phải ăn chay. Từng chút từng chút một, trên người nó đã tràn ngập vết thương. Khí thế yếu đi rất nhiều. Dường như chiến thắng đang mở ra. Chỉ cần cố gắng 1 chút hoàn toàn có thể làm được.
Đúng lúc này Cầm nhíu mày, anh lập tức xông lên. Bởi vì Chu Vương cùng Chu Tiến lại loạn trận cước mà lui lại phía sau. Điều này khiến anh bất an vô cùng.
Và, cảm nhận của Cầm là chính xác, chỉ thấy con vượn gào lên giận giữ. Thiêu đốt khí huyết cũng như sinh mệnh của mình đập xuống cây cầu. Cây cầu vốn rắn chắc giờ tràn đầy vết rạn. Lúc này mọi người mới tỉnh hồn, định xông ra cứu nhưng mà mọi thứ đã muộn. Cuộc chiến diễn ra ở gần đầu cầu bên kia. Khoảng cách dù không quá xa nhưng mà hoàn toàn đủ để ngăn cách bọn họ
Nhưng hiển nhiên những người ở đây đều là tinh anh. Những người ở phía sau lập tức lui lại. Những người khác thì cũng lập tức lấy ra phi kiếm đằng không mà đi.
Nhưng nguy hiểm giờ mới bắt đầu. Cây cầu vừa nứt thì dường như sự cố kỵ đã mất đi. Và đám ma Cầm lập tức lao đến tấn công. Số lượng đông đảo, thực lực lại cường hãn. Lại có lợi thế về địa hình. Rất nhanh, những người chưa vào bờ bị vây lại không thể thoát thân.
Nếu cứ thế này, không chóng thì chày bọn họ cũng sẽ chết mất.
Những người đã đi ra muốn xông vào nhưng lý trí ngăn cản. Mạng sống ai không quý trọng, biết lao vào sẽ chết thì dù trong đó là cha mẹ mình sợ rằng cũng không có mấy ai dám vào chứ đừng nói đến đồng môn.
Nhưng không ngờ trong tình trạng này lại có người dám lao vào thật. 1 thân ảnh đạp gió mà đi. Tốc độ cực nhanh. Nhưng mà dù nhanh hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Rất nhanh, từng thân ảnh xông đến. Không ai có thực lực thấp hơn Hợp Thể Kỳ.
Thân ảnh nhỏ bé kia bị vài con chim bao lại. Không ai nghĩ kẻ này có thể sống sót.
Nhưng mọi người không nghĩ đến không có nghĩa là người này không thể làm được.
Hắn thế mà có thể xông ra ngoài, hơn nữa tốc độ không dừng lại chút nào.
Nhưng mục tiêu của hắn không ngờ chính là đàn ma thú kia. Rất nhanh thân hình này biến mất không còn tăm hơi.