- Huyền Thiên Bảo Lục, ám khí bách giải, dược điển.!
- U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khắc tinh của bách độc, có thể trung hoà hết thảy tác dụng của độc tố. bản thân nó không thể giải độc, nhưng lại có thể khắc độc, mùi thơm thanh nhã, ở trong phạm vi của nó, bất kỳ độc vật gì cũng đều không có tác dụng, mùi thơm kia có tác dụng trung hoà bách độc. Hoa màu hồng phấn, cánh hoa...
- Tuyết Tàm, cực phẩm đông trùng hạ thảo, loại đông trùng hạ thảo này bề ngoài màu xám trắng, trên có hoàn văn; toàn thân có tám đôi, bốn đôi ở trung tâm cực kì rõ ràng. Dễ dàng bẻ gãy, tiết diện hơi bằng phẳng, màu trắng mang chút vàng. Hạt dài, nhỏ, màu rám nắng hoặc tông màu nâu, có hình trụ mở, giống như một loại côn trùng thân dài, đỉnh chóp có bào tử hơi to. Bên ngoài màu vàng, bên trong màu trắng, đầy đặn dài rộng, chẳng những lớn hơn so với đông trùng hạ thảo bình thường, công hiệu cũng tốt hơn nhiều, có thể tìm thấy ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ….
- Cửu Phẩm Long Chi, thiên tài địa bảo, là thiên địa linh khí dựng dục mà thành, cần hấp thu ….
- Bát Giác Huyền Băng Thảo, đại hoa màu trắng, hình Bát Giác, Nhụy hoa trung ương
giống như Băng Tinh lóe ra. Không có bất kỳ mùi thơm gì. Mà vị trí của hắn, chính là ở trung tâm cực hàn băng tuyền..
- Bảo bối a!
Chỉ là xem sơ qua, Cầm tâm tình cũng không khỏi kích động. Cực phẩm a, có rất nhiều chi tiết mà anh không biết, là thứ khiến anh có thể bổ xung vào bách thảo điển của mình. Đồng thời có lẽ sẽ có ích cho việc điều chế thuốc giải đây
- Nè, mấy trang phía trước ngươi có nhìn thấy không? Ngươi nguyện ý gia nhập Đường Môn không? Nếu như không muốn, ta không thể cho ngươi tiếp tục xem quyển sách này. Ta đã hướng người kia phát thề qua.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm có chút lo lắng nhìn Cầm. Nhưng cô không dám manh động. Dù sao bên Cầm còn có 2 bảo kê chất lượng a
Cầm ngẩng đầu nhìn hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khẽ mỉm cười, nói:
- Ta không phải là người của Đường Môn.
- Vậy thì ngươi sao còn….
- Bởi ta muốn xem nó không phải sao
- Nhưng.
- Ngươi nghĩ đồ vật đã trong tay ta thì ngươi có thể lấy lại sao.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm á khẩu không biết trả lời ra sao. Có chút hối hận khi mà đưa cuốn sách 1 cách nhanh chóng như vậy nhưng giờ biết làm sao đây. Đánh thì đánh không lại. Mà đuổi đi thì rõ ràng chắc chắn mất độc kinh.
Nó biết dù ngưng tụ toàn bộ thực lực của khu vườn này sợ cũng chẳng thể nào giam cầm được thanh niên trước mắt, thậm chí có thể khiến cho tình hình càng thêm bết bát hơn.
Nhưng mà người kia đã dặn nó cũng không dám làm trái. Nhất định phải lấy lại cuốn độc kinh.
Cắn răng 1 cái, nó lấy ra 1 viên tròn tròn:
- Ta dùng nội đan của ta đổi lại cuốn sách này được không. Đọc nó chưa chắc ngươi đã tìm được gì hữu ích nhưng mà có viên nội đan này ngươi có thể làm rất nhiều việc. Lợi ích thì chắc ngươi đọc qua cuốn sách cũng biết rồi đi.
- Còn chọn thảo dược thì không cần lo. Ta đã thuộc tất cả đặc tính thảo dược ở quanh đây, đảm bảo có thể làm cho ngươi hài lòng.
Cầm nghe xong cũng có chút kinh ngạc, độ quan trong của nội đan với những tiên thảo này không cần nói bởi nó có thể coi như nửa cái mạng của chúng. Thế à bây giờ U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lại dễ dàng lôi ra để đổi lại độc kinh, xem ra địa vị của Đường Tam trong lòng những người này không đơn giản a.
Thật là buồn ngủ gặp được chiếu manh, anh còn đang nghĩ đến cách để xin viên độc đang mà U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đột nhiên lại đưa đồ đến cửa, ngu sao không ăn.
Nhưng ngoài mặt Cầm vẫn tỏ vẻ khó khăn. Cuối cùng anh miễn cưỡng nói:
- Được, nhưng mà chờ ta đọc xong đã.
- Nhưng.
Cầm liếc mắt nhìn 1 cái lập tức khiến cho U Hương Khỉ La Tiên Phẩm im miệng. Rõ ràng so với để cho hắn lấy đi thì xem qua có là gì. Nếu người kia có hỏi thì bảo rằng hắn đã tận lực rồi là được. Có lẽ vẫn bị phạt nhưng chắc chắn không bị giết a
Thật ra nó không biết rằng Cầm cũng không có ý định lấy độc kinh đi. Dù sao đây cũng là thứ Dược phong để lại cho Hoắc Vũ Hạo, anh cũng không đến mức tuyệt tình lấy đi a, khiến mọi thứ xáo trộn thì không hay ho lắm a. Nếu biết chắc nó hối hận vì đột nhiên mất nửa cái mạng chẳng lấy lại cái gì.
Rất tiếc trên đời không có nếu:
- Được, nhưng ngươi chỉ có nửa tiếng. Đến lúc đó nếu không trả thì dù có liều mạng ta cũng sẽ lấy lại nó.
- Được.
Cầm đáp ứng một tiếng, lập tức đọc kĩ lại. Hắn không có đọc theo thứ tự, mà là trực tiếp tìm được ghi chép về Tương Tư Đoạn Trường Thảo.
"Tương Tư Đoạn Trường Thảo, hay là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhìn giống như hoa, nhưng thực tế là cỏ. Bản thân đóa hoa màu trắng lớn cỡ bằng bàn tay, giống nhau Mẫu Đan, không có lá, rễ cây nối liền một viên ngọc đen."
"Tương Tư Đoạn Trường Thảo là tiên phẩm dược thảo, chí bảo trung thần phẩm. Nó có trong một truyền thuyết. Chuyện xưa, ở trước đây thật lâu, có một thiếu niên, trời sanh không màng danh lợi, chỉ thích nhất là hoa cỏ, cả vườn trồng đầy là hoa sen, muôn tía nghìn hồng. Bình thường đối với hoa ngâm nga, nâng chén thưởng nguyệt, một khi thấy hoa rơi tàn hồng, liền thấy đau thương vô hạn, đem hoa rơi quét lại, đào đất mai táng, liên tục rơi lệ. Miệng nói tình yêu cảm động trời đất, phẩm chất yêu hoa của hắn, cảm động Hoa Thần, lén xuống phàm trần cùng hắn kết làm phu phụ. Ai ngờ cảnh đẹp thường không dài, Thần Vương trên trời biết được, rất là tức giận, Thần Tiên cùng người phàm không được kết hôn, liền lệnh đem Hoa Thần triệu hồi về Thần Giới, thiếu niên kia kể từ khi mất người yêu, cả ngày than ngắn thở dài, buồn bực không vui, vứt bỏ chăm hoa, làm cho tường sập, hoa và cây cảnh rã rời, trang viên một mảnh thê lương. Một ngày nọ có một vị lão nhân tóc trắng, nói cho hắn biết trong hoa viên hắn yêu mến có một gốc Bạch mẫu đơn, chính là hóa thân của ái thê của hắn, chỉ cần đem hoa huỷ đi, Hoa Thần sẽ mất đi Thần Thể, lại rơi xuống phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng, nhưng ngàn lần không được huỷ bỏ vườn hoa. Nói xong hóa thành một trận gió bay đi. Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, hối hận việc mình bạc đãi bầy hoa, lại tỉ mỉ chiếu cố hoa cỏ, hắn mặc dù yêu mến vợ, nhưng cũng không nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt hủy, tất nhiên càng thêm yêu mến, ngày đêm đối với hoa nước mắt ròng ròng, nước mắt làm tan nát cõi lòng, Tương Tư đứt ruột xé gan mà chết, lúc hắn lâm chung, máu phun trúng ở trên mặt cánh hoa, hoa mẫu đơn nhất thời hóa hoa thành cỏ, trên mặt cánh hoa trắng noãn bị lây nhiễm máu huyết của thiếu niên mà thành hồng ti, vì vậy còn có tên Tương Tư Đoạn Trường Hồng."
"Hoa không phải vật phàm, tự bảo hộ chủ nhân, lúc hái thì trong lòng phải nghĩ đến người mình yêu mến nhất, ý chí chân thành, phun ra một ngụm tâm huyết ở trên mặt cánh hoa, nếu như có hơi chần chừ, cho dù hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng đem hoa hái xuống. Sau khi hái được hoa xuống, chỉ cần còn ở bên cạnh chủ nhân,vĩnh viễn sẽ không héo. Viên đá dưới hoa có tên là ô tuyệt, nếu như mạnh mẽ bị phá huỷ, dược lực của gốc Tương Tư Đoạn Trường Hồng này sẽ hoàn toàn biến mất. Ăn dược thảo này, như được tanh mệnh thiên địa bất tử, ít nhất có thể tăng tanh mười năm, gia tăng hồn lực trên diện rộng."
"Ngày xưa, vợ ta từng yêu ta sâu sắc, hái được Tương Tư Đoạn Trường Hồng một lần. Vợ ta vốn là hồn thú Nhu Cốt Thỏ mười vạn năm trọng tu thành người. Sau này khi gặp nguy cơ, vì cứu ta mà hiến tế thành Hồn Hoàn. Đặc biệt được thảo dược này cứu lại, cảm động và nhớ nhung ân đức kia nên trước khi bọn ta phá không mà đi, đặc biệt trở về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn một lần nữa trồng lại nó, để lại cho người hữu duyên, người có tình hái."
"Tương Tư Đoạn Trường Thảo, chỉ yêu người có tình, tuyệt đối không thể cưỡng cầu, nhớ kĩ, nhớ kĩ."
So với những Tiên Thảo khác, dược điển giới thiệu về Tương Tư Đoạn Trường Thảo dài hơn nhiều.
Nhưng mà Cầm vẫn cảm thấy nó quá ngắn, ở trong đoạn ghi lại này chỉ có hai câu chuyện tình yêu, một đoạn là truyền thuyết về sự xuất hiện của Tương Tư Đoạn Trường Thảo, một đoạn khác là ghi lại chuyện tình của Đường Môn tổ tiên Đường Tam với người mình yêu Tiểu Vũ! Hazzz… thật mất công mà.tốn tận 2 phút đồng hồ
Cầm bắt đầu bình tĩnh xem hết Đường Môn bí lục trong tay, trí nhớ của hắn cũng tương đối kinh người, hơn nữa tinh thần lực cường đại, chẳng qua chỉ xem một lần, nội dung bên trong đã nhớ rõ ràng, vì bảo đảm không có bỏ sót, hắn lại cẩn thận xem thêm một lần nữa. Lúc này mới đứng dậy, đem sách trả lại cho U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.
Đến lúc đi kiếm dược thảo rồi