Cầm chú ý là cái cặp trong tay cô nàng. Xem ra trong đó chính là thứ mà hắn vẫn mong muốn, 1 triệu yên.1 triệu yên đó đủ để hắn có thể lập nghiệp rồi.
Tất nhiên Cầm cũng biết là nếu hắn đòi hỏi chắc chắn sẽ được nhiều hơn nhưng mà Cầm cũng không định làm như thế. Thứ nhất 1 triệu yên đó là thỏa thuận ban đầu và đó là thứ hắn có thể đạt được.Nếu hắn đòi hơn chắc chắn dù gia tộc này không nói gì nhưng mà nếu mà gia tộc Kurogane này có việc gì nhờ thì lúc đó Cầm cũng khó lòng nào mà từ chối. Anh dễ dãi chứ không ngu. Tốt nhất chỉ nên nhận những gì mà mình nên nhận đến lúc đó thì không ai nợ ai nữa là êm sịt.
Cầm kích động tiến đến nói:
- Cảm ơn đây là những gì ta cần rồi.
Kurogane Shigure đỏ mặt cúi đầu chờ hành động tiếp theo của Cầm. Thậm chí cả những người trong căn phòng này cũng hồi hộp theo dõi.
Nhưng mà lập tức bọn họ ngẩn hết cả người. Bởi Cầm không có nắm lấy tay của đại tiểu thư như dự đoán mà là.. cầm lấy chiếc khay trong tay nàng. Kịch động Cầm trong tay và nói:
- Cảm ơn gia chủ nha.
Rồi không chờ mọi người kịp hoàn hồn thì Cầm đã vén chiếc khăn lụa che chiếc khay ra. Và lông mày đột nhiên nhíu lại. bởi trong đó không có tấm thẻ nho nhỏ nhưng chứa cả triệu yên như dự đoán mà là 1 bộ quần áo. Chẳng lẽ bộ quần áo này đáng giá cả triệu yên sao? Cầm khó hiểu ngẩng đầu lên mà hỏi:
- Thế này là sao hả gia chủ. Phần thưởng của ta đâu.
Kuurogane Shiba cũng hoảng hồn lại, khẽ ho trước câu hỏi của Cầm. Rồi ông trả lời:
- Thì đí chính là phần thưởng của ngươi đó.
- Cái áo này mà đáng giá 1 triệu yên sao. Mà dù nó có đáng giá như vậy thì ta cũng không cần. Cảm phiền ông đổi lại thành tiền cho ta.
- 1 triệu yên?
Mọi người nghe vậy lập tức ngẩn người. Kuogane Shiba kỳ quái hỏi:
- LÀ sao? Tôi không hiểu cậu nói gì cả.
Cầm tức giận nói:
- Thì các ông đăng tờ rơi nói rằng ai có thể chữa sẽ được 1 triệu yên sao. Tôi không chỉ chữa mà còn làm nó tốt hơn rồi đó. Đáng lẽ tôi có quyền đòi nhiều hơn nhưng mà thân là 1 người làm ăn có uy tín, tôi chỉ lấy có 1 triệu yên thôi. Chẳng lẽ có vậy mà mấy người cũng định quỵt sao.
Kuurogane Shiba nghe mà ngẩn ngơ không hiểu cái gì. Đúng lúc đó thì Kurogane Shigure tiến lên thì thầm vào tai ông. Lúc này ông mới hiểu ra. Hóa ra là lúc đầu Shihgure là rải tờ rơi tìm người chữa trị, hứa sẽ trả 1 triệu yên. Nhưng mà chẳng tìm được ai ra hồn nên cô mới tuyên bố là sẽ gả cho người nào chữa được. Và đây cũng chính là cái lý do mà khiến các vị đại sư đổ về đây. Mọi người cũng chỉ biết đến cái lý do này ai còn nhớ đến 1 triệu yên cỏn con kia nữa. Xem ra là tiểu tử này từ xa mới lên thấy mỗi tờ rơi mà không biết đến điều kiện mới nảy rồi.
Lúc này mọi người mới biết mình từ đầu đến giờ là đang hiểu nhầm Cầm. Hóa ra anh chàng này cố gắng suốt khoảng thời gian này không phải là vì để lấy lòng bọn họ hay cụ thể hơn là để vào gia tộc này dễ dàng hơn mà là vì đạo đức nghề nghiệp, vì khát vọng của 1 người thợ rèn. Còn vì 1 triệu yên ư. Đừng đùa, Cầm mà chế tạo 1 thanh kiếm dù chỉ bằng 1 nửa thanh kiếm kia thì cũng phải bán được mấy triệu yên là ít đó( thật ra là nó vì 1 triệu yên thật đó ^.^).
Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cầm đổi mới hoàn toàn. Nếu lúc nãy trong ánh mắt đó còn có chút do dự nghi hoặc không biết làm vậy có tổ không thì bây giờ chỉ còn lại sự tán thưởng và hi vọng mối hôn sự này được thành công như mong muốn.
Còn Shigure thân là người trong cuộc thì càng cảm thấy thật vui vẻ. Mấy ngày nay, dù đã xác định sẽ gả cho Cầm nhưng mà nàng vẫn băn khoăn về thái độ lạnh nhạt không muốn giao du với nàng của Cầm. Lúc đầu nàng nghĩ đó là do Cầm ngại nhưng mà theo thời gian, Cầm càng lạnh nhạt thì nỗi lo trong nàng càng lớn. Nàng sợ rằng Cầm không yêu nàng, lấy nàng về chỉ vì của cải địa vị của gia tộc. Nếu là như vậy thì có lẽ chờ đón nàng chỉ còn là 1 màu đen mà thôi.Dù cho nếu Cầm có ý định như vậy thì sự lạnh nhạt ngay trước khi xác định này rất khó hiểu nhưng mà nó vẫn khiến nàng lo lên lo xuống. Nhưng giờ nàng đã hiểu. Hóa ra Cầm xa cách nàng không phải là vì ghét bỏ nàng mà là Cầm không muốn có quan hệ với nàng để rồi sau này sẽ không dứt ra được. Nàng nhận ra Cầm là 1 người không thích phiền toái mà chỉ muốn tìm 1 cuộc sống an bình nên cũng không có gì lạ khi mà Cầm không muốn dính vào đời sống của xã hội đen đầy biến cố.Mọi thứ đều hợp lý. Nhưng sao biết điều đó nàng lại cảm thấy vui vẻ? Rất đơn giản, bởi vì từ những biểu hiện của Cầm công thêm suy đoán của mình khiến nàng nhận định Cầm là 1 người thành thật và không bị nữ sắc dụ hoặc. Thêm những biểu hiện về sự quan tâm mấy ngày trước thì thử hỏi trên đời còn có người chồng nào phù hợp hơn nữa. Nhớ đến cái khuân mặt mỏi mệt nhưng đầy quyến rũ của Cầm khi đưa nàng thanh kiếm không biết sao nhịp tim nàng gia tốc càng mãnh liệt. đây chẳng lẽ là….
Kurogane Shigure thân là con gái cũng không thể đứng ra nói lên tấm lòng của mình được nên là đánh mắt cho bố mình. Kurogane Shiba tinh minh cỡ nào sao có thể không nhận ra ý muốn của con gái mình chứ. Chính ông cũng rất tán thành cuộc hôn sự này mà. Ông ho nhẹ rồi nói:
- Khụ, tiểu hữu. Nghe ta nói đã. Quả thật lúc đầu ban thưởng là như vậy nhưng mà giải thưởng đã được đổi rồi.
- Đổi rồi.Không phải là cái áo này chứ. Nếu thế thì thôi tôi xin trả lại vậy. Cảm ơn đã chăm xóc mấy ngày qua.Có duyên sẽ gặp lại.
Nói rồi Cầm che lại cái khay, đưa cho cô hầu gái gần đó rồi quay người định đi thẳng. dù không thể lấy được chỗ tốt nhưng mà Cầm cũng không định ở lại đây đôi co. Coi như là hắn đã thấy mặt tối của thế giới này đi. Mong sao đừng chặn hắn lại là được. Thiên tài không thu được thì diệt khẩu cũng không phải là chuyện hiếm a.
Nhưng cái gì đến cũng đến, Anh chàng chưa đi được vài bước thì có tiếng nói vang lên:
- Tiểu hữu chờ đã.
Cầm thở dài 1 hơi, cuối cùng đã đến rồi. Cầm miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Có gì vậy gia chủ. Ngài khôngđịnh cưỡng ép tôi ở lại đây ư. Tôi không nghĩ gia tộc Kurogane lại bá đạo như thế chứ.
- Không phải như tiểu huyng đệ này nghĩ đâu. Ta gọi ngươi lại là để giải thích về phần thưởng.
- Ồ, thế à? Không cần nói ta cũng biết.
- Ồ, ngươi biết phần thưởng là cái gì sao còn bỏ đi. Ngươi phải biết đó là biết bao người truy cầu nó đến đổ máu mà vẫn không thể chiếm được. ngươi có thể đường hoàng chiếm được sao lại từ bỏ cơ chứ.
Cầm cười khổ nói:
- Ta tất nhiên là biết điều đó. Nhưng mà thứ lỗi ta không thể nhận món quà đó được. Nó quá to và nặng so với ta.
- Cậu nên biết món quà đó được chúng ta công bố ra ngoài,nếu cậu mà từ chối thì chẳng phải là mặt mũi chúng tôi mất hết sao.
Dọng của Kuurogane Shiba trở nên trầm hơn, rõ ràng là ông đã cố kiên nhẫn giải thích.
Cầm cũng biết điều đo nhưng mà hắn cũng không còn cách nào. Anh chàng đành cắn răng huỵch toẹt nói:
- Thứ lỗi, ta không muốn gia nhập gia tộc Kurogane.