Nhưng dù trông chiến đấu cực kỳ kịch liệt, các loại thuật pháp bùng nổ khiến người ta hít thở không thông nhưng mà nếu để ý kỹ thì sẽ thấy dù giao chiến rất kịch liệt nhưng mà chân chính sát chiêu lại không có. Đánh như vậy trong thật hoa mĩ nhưng đánh vậy đến tết ma rốc cũng chẳng xong.
Bọn họ che dấu rất tốt, cố ý chọn 1 vị trí lẩn khuất, Nếu không chú ý kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra.
Tiếc rằng bọn họ gặp phải Cầm. Anh không quan tâm đến cuộc chiến này cũng như hậu quả sau khi cuộc chiến kết thúc. Anh chỉ quan tâm tìm đường vượt qua cuộc chiến này 1 cách an toàn. Và chút thủ thuật đó sao có thể vượt qua mắt anh.
Có gian tình, nhất định là có gian tình. Mắt Cầm sáng lên. Dù cho 2 tộc này là kẻ thù của nhau nhưng mà 2 người này sợ có tình ý với nhau. Tình tiết máu chó như vậy anh thấy nhiều rồi a.
Vì gia tộc cả 2 không thể không giao chiến nhưng.. hắc hắc….
Tuy nhiên nói thì dễ mà làm thì khó. Bởi vì vị trí chiến đấu của 2 người này khá khuất. tiếp cận cũng không dễ dàng. Điều may mắn là bọn họ ở rìa cuộc chiến nên không cần anh phải xuyên qua chiến trường. Bây giờ chỉ hi vọng trên đường đi không gặp việc gì bất chắc mà thôi.
Cầm lẳng lặng men theo rìa cuộc chiến, cố gắng tránh đi dư âm cuộc chiến cũng như là tránh những kẻ đang quan chiến.
May sao cuộc chiến kịch liệt khiến cho những kẻ quan chiến không nguyện ý vì 1 con ruồi mà lộ vì trí. Do đó anh rất thuận lợi tiếp cận khu vực mà 2 người kia đang chiến đấu.
Cầm cũng không có trực tiếp tham gia cuộc chiến mà vẫn lẳng lặng quan sát. Để chắc chắn suy nghĩ của bản thân là chính xác.
Sau tầm 30 phút. Anh động.
Cầm dùng tinh thần lực truyền ý niệm của bản thân vào trong tai 2 người này:
- Ta biết các ngươi đang giả vờ đánh nhau.
Lời nói như 1 thanh búa đánh thẳng vào lòng 2 người này khiến cho đòn tấn công của 2 người khực lại:
- Không muốn lộ thì tiếp tục đánh đi, yên tâm,chỉ có ta chú ý đến 2 người giả vờ chiến đấu thôi. Những người khác còn không rảnh làm việc đó. Các ngươi cứ diễn thì sẽ không bị lộ đâu.
2 người này xem ra không phải lần đầu diễn như thế này. Dù bản thân sững sờ vì bị người ta nhận ra nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh mà diễn tiếp. Không chỉ thế các đòn đánh càng thêm lăng lệ, có thể để lại vết thương trên người cả 2 người. dù không phải là vết thương chí mạng
nhưng mà hiệu quả thị giác cũng rất kinh người. Nếu không quan sát kỹ thì sẽ nghĩ cả 2 là kẻ thù không đội trời chung của nhau a.
Cầm quả thật cũng có chút không nhẫn tâm nhìn tiếp. anh nói.
- Thôi đi, diễn có cần kinh người đến mức đó không.
Đáp lại anh là 1 dọng nói:
- Ngươi là ai. Ngươi muốn gì từ 2 chúng ta. Đừng nghĩ có thể dùng chúng ta mà uy hiếp 2 bộ tộc. Chúng ta cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất khi bị phát hiện mà còn là phát hiện trước mặt mọi người. 1 trong 2 chúng ta sẽ chết trong tay người kia. Người còn lại sẽ đi cùng ngay sau đó.
Rất rõ ràng, hắn đang nghĩ Cầm định sử dụng thông tin này để uy hiếp cả 2 bộ tộc. cả 2 người có lẽ đã nhiều lần phải chiến đấu như thế này, cũng có lẽ đã không ít lần bọn họ gặp trường hợp bị nghi ngờ nên mới diễn nhuần nhuyễn như vậy. Nhưng có lẽ lần đầu bị phán định ra luôn nên có hơi luống cuống. Nhưng bọn họ cũng đã suy nghĩ đến vấn đề bị lộ. giả sử như bị người trong tộc phát hiện mà nhốt lại thì bọn họ sẽ trốn đi đến 1 nơi không ai biết. nhưng nếu bị lộ ra trước các tộc khác thì khi trở về, chờ đón bọn họ sẽ là cái chết… không sợ rằng còn đáng sợ hơn cái chết. Bọn họ nguyện ý bản thân chết trên tay người yêu vẫn hơn. Sau khi giết chết người này, người kia sẽ tự sát. Như vậy 2 người sẽ vẫn được ở bên nhau.
Cầm dù không biết tường tận nhưng mà anh cũng đoán được 1,2.
Cầm nhún vai nói:
- Ta không có hứng thú với cuộc chiến này, cũng không hứng thú khiến cho cả 2 tộc xấu mặt. Nếu có ý định đó thì ta đã lan truyền thông tin đi rồi. Ta tiến đến mà thông báo cho 2 người chứng tỏ thành ý của ta rồi. Ta chỉ có chút việc muốn nhờ. chút việc nhỏ mà thôi.
Cả 2 yên lặng mà chiến đấu, dường như đang chờ đợi cái gì:
- Ta biết các ngươi không thèm quan tâm ta. Yên tâm đi, yêu cầu của ta cũng không co quá đáng như những gì các ngươi tưởng. ta chỉ có 1 yêu cầu duy nhất. đó là các ngươi đi vào càng sâu càng tốt.
Cả 2 người chiến đấu hơi dừng 1 chút. Rõ ràng là sững sờ với yếu cầu của Cầm. Thật không biết anh chàng có ý định gì.
Đột nhiên, con bạch hổ nói:
- Định bắt chúng ta đưa ngươi vào thăm dò địa bàn của hổ tộc và long tộc ư. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Dù thế nào chúng ta cũng không phải bội tộc nhân của mình.
Cầm gãi gãi mũi, thầm khâm phục trình độ não bổ của những người này.
Nhưng rõ ràng cũng chẳng ai giới dở tự dưng đi vào sâu làm gì. cũng không thể nào nhờ 2 hóa thần như bọn họ mang vào mà sinh sống trong khu vực sâu.
Bởi sâu bên trong là thiên đường của các tộc quần chiếm cứ. Những khu vực mà do 1 người độc chiếm toàn là những tên quái vật mà các đại gia tộc cũng ngại chọc vào.
Vào trong đó có tác dụng gì. Chẳng lẽ là du lịch. Trừ phi có ý đồ không muốn ai biết mới làm như vây.
Nhưng Cầm không biết a, mà dù biết thì anh cũng chỉ cười khổ không thôi. Anh nói:
- Ta cũng không biết các người đang nghĩ gì. ta cũng không có ý định thâm nhập vào nơi tụ tập của các ngươi. Ta chỉ muốn mượn đường mà thôi. Các ngươi có thể coi chừng của ta mà. Thực lực của ta thua các ngươi quá nhiều, nếu ta không an phận các người có thể dễ dàng kiềm chế. Yên tâm, ta chỉ mượn đường mà thôi.
Không ai nói gì. Cầm im lặng chờ đợi còn 2 người này thì yên lặng suy nghĩ xem có nên đồng ý với điều kiện của Cầm hay không. Lời nói của Cầm rõ ràng khiến cả 2 động tâm. Vốn dĩ nghĩ rằng người thần bí này muốn 2 người dẫn vào những khu vực hạch tâm nhưng xem ra không phải vậy. Nếu khu vực ngoài thì rõ ràng không quan trọng như vậy. Có biết hay không cũng không còn quan tọng nữa.
Trong khi đó, nếu bí mật của cả 2 bị lộ ra thì sẽ có rất nhiều điều kinh khủng xảy ra với mình.
Người không vì mình trời chu đất diệt. Nếu những điều phải làm tổn hại sâu sắc đến tộc nhân của mình có lẽ bọn họ sẽ vì nghĩa diệt thân nhưng nếu điều đó chỉ động đến lợi ích rất nhỏ trong khi thứ mình phải bỏ ra rất lớn thì xa.
Đáp án trong lòng mỗi người. Và Cầm tự tin bản thân nhìn người sẽ không quá kém đi.
Không biết qua bao lâu, cuộc chiến cũng từ từ đến hồi kết thúc, đột nhiên 1 dọng nói vang lên:
- Sau 1 hồi suy nghĩ, chúng ta đồng ý điều kiện đưa ngươi đi vào càng sâu càng tốt. Nhưng là vào càng sâu trong khu rừng chứ không phải trong tộc quần của chúng ta.
- Tất nhiên là như vậy. Ta cũng chỉ cần vào sâu mà thôi
- Nhưng nói cho ngươi biết, 2 chúng ta cũng chỉ mới hóa thần đỉnh phong, dù cho thân phận cũng có chút tôn quý nhưng muốn vào càng sâu cũng rất khó khăn. Tối đa chúng ta chỉ có thể đưa ngươi vào đến khu vực Phá Không cảnh, còn lại là do ngươi.
Cầm nghe vậy mỉm cười. Mọi thứ xem ra diễn ra cũng không tệ a.
Hi vọng rời đi khu rừng này lại mở rộng ra thêm 1 chút nữa.