- Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ kiên trì 1 lát nhưng không ngờ ngươi lại về sớm đến như vậy a.
Lão Tam xuất hiện, mặc 1 bộ long bào sáng mù mắt Cầm. Khác hoàn toàn cảm giác mà lão mang đến cho Cầm trước đó. Thật đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng a.
Nhưng Cầm cũng không có hứng thú với cuộc sống riêng tư của lão giả này anh nói luôn:
- Nói vậy thì lão cũng đã đoán được ta sẽ bị đuổi đi nhỉ.
- Không sai. Như ngươi thấy, thân phận của Lăng Tuyết cao quý hơn chúng ra khá là nhiều. Do đó không lạ khi mà có rất nhiều người đến thử để cứu cô nàng với đủ mọi cách. Trong đó có rất nhiều cách đã khiến cho ma chủng phản kháng và khiến quá trình bùng nổ đến càng nhanh. Nếu không ta nghĩ với khả năng của cô nàng thì không khó áp chế thêm chục năm nữa.
- Bây giờ ngươi hiểu đi. Cô nàng sắp bùng nổ nhưng chí ít thì vẫn có thể chống chịu. Hay có thể nói đây vẫn nằm trong tầm khống chế của chúng ta. dù hung hiểm rất lớn nhưng có lẽ vẫn có thể kiểm soát. Nhưng mà nếu có yếu tố bên ngoài tác động thì sợ rằng mọi thứ sẽ rời khỏi tầm khống chế của chúng ta mất.
Lão cười nhìn Cầm nhưng mà ý tứ trong đó đã rõ. Ngươi đến đây là thừa mà thôi, ngươi không thể giúp được gì cả. Đừng làm gì nếu như không muốn mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cuối cùng Cầm cũng đã biết vì sao mà anh cảm thấy là lạ về việc Lão Tam không nói tất cả mà cứ giấu diễm. hóa ra là lão không muốn Cầm ở đây, hay có thể nói là lão không chào đón Cầm.
Ban đầu lão cũng không có ý tứ lộ ra việc Lăng Tuyết ở đây. Khi đó, dù Cầm cố gắng đến đâu thì anh cũng chỉ có thể tác động đến 23 người này thôi. dù cho Cầm cố thế nào, khi bọn họ không phối hợp thì rất khó thành công.
Tất nhiên nếu như thành công trong tình trạng như vậy tức là cách của anh có tỷ lệ thành công khá là cao. Khi đó thì việc anh chữa trị cho Lăng Tuyết là không vấn đề.
Nhưng lão không ngờ Cầm lại có cách có thể khiến mọi người vui vẻ, giảm đi cảnh giác của những người này xuống thấp nhất. Ở đây có 23 người, trừ lão còn 22. Hơn nữa tất cả đều là tinh anh, chỉ sợ quá nửa đã đoán được lý do chính anh đến đây. Chỉ cần anh làm quen thêm thì chắc chắn sẽ biết càng nhiều và biết cả sự có mặt của Lăng Tuyết. do đó, lão ta nói thẳng cho anh. Để anh biết sự thật mà từ bỏ đi.
Đến bây giờ, anh mới coi như hiểu rõ thái độ của Lão Tam hay có thể nói là những người ở đây.
Cầm không nói là tất cả nhưng có lẽ đại đa số đều đánh mất đấu trí, đều sợ hãi bị đưa làm chuột bạch. Bọn họ muốn sống 1 cuộc sống bình thường, dù có thể bị điên bất cứ lúc nào, có thể chết bất cứ lúc nào.
Bọn họ không muốn có người nào phá vỡ sự yên bình nhất thời này. Đây là thế giới riêng của bọn họ, nơi có những người cùng cảnh ngộ như bọn họ. Nơi bọn họ có thể an ổn. Bọn họ mà dẫn đầu là Lão Tam không muốn có người tiến đến phá hủy tất cả.
Đây có lẽ cũng chính là lý do mà Lão Tam có thể sống lâu đến mức này.Bởi lão đã từ bỏ rồi.
Cầm thở dài 1 hơi.
Lão đã nói rõ như vậy mà anh vẫn còn ở lại đây chỉ càng khiến không khí thêm ngưng đọng.
Cầm liếc nhìn lão rồi quay đi trở về phòng của mình.
Trở về phòng, không biết từ lúc nào đã có 1 người ngồi đó. Là Dược Phong. Lão nhìn Cầm và nói:
- Về rồi à, thế nào, cảm giác của ngươi thế nào.
- Xem ra lão cũng biết tình hình rồi nhỉ. Thế sao mà ngươi không nói với ta trước.
Diệp Phong nhìn Cầm mỉm cười và nói:
- Không phải trong tình hình này thì tự thân trải qua thì ngươi mới hiểu sâu sắc chứ. Nhưng ngươi quả thật khiến ta ngạc nhiên. Bởi vì chỉ 1 ngày mà ngươi đã có thể đến gặp Lăng Tuyết quả thật là khiến ta bất ngờ. Xem ra tiến triển của ngươi vượt xa dự đoán của ta. Thế mà ta vẫn nghĩ ngươi sẽ mất cả tuần mới có thể tiến đến bước này.
- Bây giờ ta nghĩ ngươi hẳn biết tình hình hiện giờ đi.
Vẻ mặt Diệp Phong hiện lên sự ngưng đọng:
- Bọn họ đều đã mất đi hi vọng rồi. Cả trăm năm không ngừng làm chuột bạch đã bào mòn đấu trí của những người này.
Vẻ mặt hắn hiện ra sự cô đơn:
- Ta còn nhớ lúc ban đầu khi nơi này mới được tạo ra, mọi người đều rất phấn chấn, sẵn sàng thử nghiệm các biện pháp, sẵn sàng trở thành chuột bạch để có thể phá giải ma chủng. Nhưng mà theo càng nhiều người chết đi mà tiến triển lại không có bao nhiêu khiến cho những người này đã đánh mất hết đấu trí rồi. Dù cho vẫn có những người sẵn sàng tiếp nhận thí nghiệm nhưng quá ít, rất nhiều chỉ là đối phó mà thôi. Tình hình này đã kéo dài mấy chục năm rồi nhưng chúng ta cũng không có cách nào cả.
Cầm trầm ngâm và nói:
- Vậy các ngươi cần ta làm gì. nói thật, ta có thể hiểu được cảm xúc của bọn họ. Nản trí hoàn toàn không thể trách được những người này. Đây là cảm xúc có thể hiểu được khi thời gian dài lâm vào tuyệt vọng, cả người tràn đầy cảm xúc tiêu cực. Ta không phải là nhà tâm lý. Không thể nào giúp gì được. Rốt cục các người muốn ta lên đảo này làm gì.
Diệp Phong thở dài 1 hơi và nói:
- Theo như ước tính của chúng ta thì trong tháng này Lăng tuyết sẽ bùng nổ. Đây là điều chắc chắn xảy ra và không thể nào ngăn được.
- Cái này thì ta biết. Nhưng nó thì liên quan gì đến ta. Không phải các ngươi đều đã tính hết mọi trường hợp rồi sao. Ta đến có khi càng khiến tình hình trở nên phức tạp hơn a.
- Lão Tam nói vậy đúng không.
Cầm gật đầu. Diệp Phong lại nói tiếp:
- Vậy ngươi có biết kết quả mà chúng ta đã tính toán là gì không.
Cầm lắc đầu.
- Theo như chúng ta ước tính về nồng độ ma khí cũng như sự lớn ma khí cũng như tính cách kiên cường của Lăng Tuyết thì khả năng cô nàng điên là khoảng 20%, khả năng cô nàng sa đọa vào ma đạo là 9%, khả năng cô nàng cùng ma khí lưỡng bại câu thương cùng chết đến 70% và khả năng sống sót qua đợt này mà vẫn giữ được lý trí chỉ có 1%.
- Thấp vậy sao. Chẳng lẽ mỗi lần bạo phát đều thấp như vậy sao.
- Tất nhiên là không. Ngươi đừng coi thường 20 năm ấp ủ. Đã thế ma chủng ám trên người cô lại là do Huyền Ma đích thân trồng vào.Độ khủng bố khỏi nói. Tỷ lệ thấp là điều đương nhiên. Đây vẫn là chúng ta đã làm đủ mọi chuẩn bị rồi mới có 1% đó đấy.
- 1%, đây không thể nói là khả năng được. có thể nói tất cả đã thúc thủ vô sách rồi.
- Nhưng ngươi xuất hiện với 1 điều kỳ diệu trên thân thể mở ra 1 tia hi vọng.Ngươi chính là hi vọng cuối cùng của cô ấy.