2 người này tất nhiên chính là Cầm và Thiên Nguyệt. Sau khi bôn ba 1 thời gian dài, cả 2 mới tìm được vết nứt mà trở về. Chẳng kịp nghỉ ngơi. Cả 2 lập tức lên thuyền trở về và bây giờ có mặt ở đây.
Thật đúng là không dễ dàng.
Hi vọng vẫn là kịp.
Cầm nhìn bao quát xung quanh khẽ cúi đầu và nói:
- 2 người chúng tôi về hơi muộn. Liệu có thể tham gia được không.
Lão giả chủ trì trầm mặc rồi nói:
- Việc này thì ta không quyết định được, phải do các vị tông chủ quyết định.
Lão hướng mắt về phía các vị tông chủ như đang hỏi ý kiến, như đang trao đổi cái gì rồi gật đầu:
- Cuộc thi này tạm thời hoãn 1 ngày để các vị tông chủ bàn bạc về trường hợp ngoài ý muốn này. Mọi người giải tán.
Rất nhiều người rời đi hoặc có thể nói bị cưỡng ép rời đi nhưng cũng có rất nhiều người ở lại muốn hỏi về những gì xảy ra.
Cả 2 được đưa vào 1 tòa đại điện, nơi mà đã có rất nhiều người thuộc các thế lực đứng chờ. Tất cả đều rất muốn biết rốt cục cả 2 đã trải qua cái gì.
Điều này thì cả 2 đều đã bàn bạc kỹ. Bọn họ sẽ để lộ việc ma giới thuộc tiên giới. Theo cả 2 thì có lẽ việc này sẽ không phải là bí mật gì đối với những thế lực đứng đầu. Mà dù cho bọn họ có biết được thì tạm thời cũng chỉ là có thêm mục tiêu để đánh ma giới mà thôi. Chưa đến mức khiến cả 2 thế giới sống chết với nhau. Còn việc 2 thế giới sẽ va chạm cũng như việc có đầy đủ tài liệu cho Khốn Thiên trận thì không nên nói.
Xem ra Cầm đoán là chính xác. Các thế lực lớn dù cảm khái vì sự hung hiểm mà cả 2 trải qua nhưng cũng không có ngạc nhiên về những thông tin mà cả 2 mang về. Hiển nhiên là bọn họ đều biết hoặc có thể nói là biết tường tận.
Rất nhanh, cả 2 được cho xuống nghỉ ngơi để các vị đại lão bàn bạc về việc 2 người có thể dự thi hay không.
Nhưng trước đó, Cầm vẫn cần đến gặp 1 người.
…..
Trong 1 căn phòng, 2 người đàn ông ngồi đối mặt với nhau. 1 người cúi đầu không nói. Người còn lại thì từ từ phẩm trà nhưng nhìn bàn tay có chút run run có thể thấy lão cũng không bình tĩnh.
Mãi 1 lúc lâu sau, lão mới lên tiếng:
- Ngươi còn muốn nói gì không.
Cầm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt lão và nói:
- Ta không còn gì để nói cả. Là ta không thể bảo vệ nàng. Ta biết ta không có lý do hay mặt mũi nào để có mặt ở đây. Bởi vì ta biết ta nợ ngài 1 câu xin lỗi vì đã không làm tròn trọng trách mà ngài đã giao cho.
Đến đây thì Chu Lâm không còn giữ được bình tĩnh. Ông đập ly trà xuống bàn và nói:
- Xin lỗi. Lời xin lỗi của ngươi có tác dụng hay không, lời xin lỗi của ngươi có thể khiến cho Chu Tuyết trở về hay không. Trước khi đi ta đã nhờ ngươi bảo vệ đứa con gái bé bỏng này của ta. Xem ngươi làm được gì. Ngươi chẳng làm gì cả. Ngươi hứa cái gì mà chỉ khi ta chết thì nàng mới chịu tổn thương, cái gì mà chỉ có nàng nhìn ta chết chứ không có chuyện ta nhìn nàng chết…vv… Cuối cùng những gì ngươi nói hóa ra cũng chỉ là những lời nói xáo rỗng mà thôi.
Cầm im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Chu Lâm. Anh cũng không có lời giải thích nào. Trong lòng anh bây giờ chỉ còn sự hổ thẹn vô cùng thôi.
Mãi 1 lúc sau, Chu Lâm dường như mới nguôi giận 1 chút. Lão Cầm bình trà lên và tu rồi nói:
- Kể lại chi tiết cho ta xem rốt cục mọi việc thế nào. Đừng dấu diếm cái gì. Ta biết có lẽ so với các ngươi càng nhiều. Có lẽ sẽ có có thể giúp ngươi giải đáp 1 số bí ẩn.
Cầm gật đầu và bắt đầu giảng thuật lại từ đầu, tường tận và chi tiết về những gì anh biết, về những gì mà anh nghi ngờ và suy đoán.
Chu Lâm trầm ngâm nghe rồi cảm khái nói:
- Không ngờ chỉ thám hiểm 1 bí cảnh mà các ngươi đã biết tường tận mọi việc rồi. Trong khi chúng ta phải mất vô số năm mới biết được chân tướng đó.
- Không sai, những gì các ngươi thấy đều là thật, chí ít so với những gì chúng ta biết thì nó là thật. Thậm chí còn sinh động hơn những gì chúng ta biết đó. Nguy cơ mà hắn nói đang diễn ra hay có thể nói là càng ngày càng nghiêm trọng. Việc các vết nứt liên thông giữa 2 thế giới xuất hiện càng ngày càng nhiều chính là minh chứng rõ ràng nhất. Tuy nhiên, cả 2 bên thực lực tương đương, chênh nhau không quá nhiều khiến cho việc chinh phục trở nên vô cùng khó khăn. Dù biết đại nạn đang đến nhưng mà không đến phút cuối có lẽ chẳng có ai muốn tử chiến, muốn cả 2 thế giới đồng quy vu tận cả.
- Đây chính là lý do vì sao mà mọi người hưởng ứng việc ngươi chế tạo ma giới như vậy. Có ma giới thì khi cuộc chiến cuối cùng nổ ra, chúng ta sẽ có thêm ưu thế, giảm được tổn thương đến mức thấp nhất.
- Do đó ngươi biết thứ mà các ngươi mang trên người nó giá trị như thế nào đi. Đây có thể nói là mở ra hi vọng cho cả tiên giới. Ngươi che dấu đi là đúng. Nếu không sợ rằng phe cực đoan có khi sẽ có những hành động táo bạo không ai có thể ngờ. Nhẹ thì sẽ cưỡng ép tăng thực lực của các ngươi để mở bảo tàng mà nặng hơn thì.
Lão không nói tiếp nhưng mà Cầm cũng đoán được số phận của bản thân mình. Đoạt xá trọng sinh hoặc thậm chí là giết người đoạt bảo.
Có thể nói răng không gì không thể. Dù được bảo vệ đi chăng nữa.
Chu Lâm Lại lên tiếng:
- Được rồi, chuyện của Chu Tuyết ngươi cứ tạm thời gác lại đã. Việc ngươi cần quan tâm nhất lúc này là trận chiến sắp tới. Chúng ta đã họp và quyết định chi các ngươi thi lại từ đầu. Cũng tức là các ngươi sẽ phải đánh với 1 người bị loại cho từng vòng, sau đó vị trí của các ngươi sẽ lần lượt là 13 và 14. Các ngươi sẽ là những người khiêu chiến đầu tiên. Còn lên đến mức bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào chính các ngươi. Ngươi có vấn đỉnh hay không ta mặc kệ nhưng ngươi nhất định phải đạp Chu Vương dưới chân. Nếu không thì đừng có vác mặt để nhìn ta thêm lần nào nữa.
Cầm đứng dậy cúi đầu nói:
- Không thể giẫm Chu Vương dưới chân thì ta sẽ mang đầu đến gặp ngài.
Nói rồi anh xoay người đi thẳng. Anh cần giữ cho mình trạng thái tốt nhất cho cuộc chiến ngày mai.
Chu Vương, hãy chờ đó.