Đó là ý nghĩ đầu tiên của Cầm sau khi lấy lại ý thức.
- Ta không chết?
Đó là ý nghĩ thứ 2. Nhưng ngay sau đó anh cảm thấy là lạ, vị trí anh đứng là 1 vùng trắng xóa không có bất cứ thứ gì. Thật không biết nơi này là nơi nào.
Cầm nhìn thân thể này, nó mờ ảo như 1 làn khói vậy.
Là Linh hồn sao.
Xem ra ai đó đã kéo linh hồn của anh đến nơi này. Chẳng lẽ mình đã chết rồi sao.
Nếu như vậy thì mang mình đến đây có mục đích gì. Chẳng lẽ có cách khác để bản thân tiếp tục sống lại sao.
Cầm yên lặng chờ đợi nhưng vẫn không thấy bất cứ điều gì xảy ra.
Cầm cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy
Anh đứng dậy và đi đi tiếp, đi tiếp. đi được 1 lúc, Cầm thấy 1 cánh cửa, anh tiến đến định mở nó ra nhưng mà đột nhiên anh dừng lại. Dường như có gì đó ngắc nhở anh chưa phải lúc mở ra cánh cửa này.
Cầm tiếp tục tiến lên, tiến lên, thất từng cánh cửa hiện ra trước mắt nhưng chúng đều đưa đến dự cảm. Chúng không phải cánh cửa mà anh có thể mở lúc này.
Tử bỏ tất cả, Cầm lại tiến lên, đi tìm cánh cửa phù hợp với bản thân.
Cuối cùng, anh đi đến tận cùng. Nơi đó có 1 cánh cửa cũ kỹ nhưng mang cho anh cảm giác đầy kỳ lạ. Đây có lẽ là cánh cửa anh tìm.
Cầm tiến đến, sờ lên cánh cửa, nhưng lại rụt vào. Nó là cánh cửa mà anh có thể mở nhưng không biết sao Cầm lại có chút sợ, dường như nó sẽ mang đến cho anh những thứ có thể giao động bản tâm của mình.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh hiện lên vẻ kiên định. dù cho sau cánh cửa này có là gì thì anh cũng phải tiến lên mà thôi. để có thể trở về, để có thể cứu những người mà anh yêu quý.
Anh mở cánh cửa đó ra và tiến vào.
Cầm thấy mình đứng lơ lửng trên không, bên dưới là anh trong cái ngày định mệnh đó.
Nhưng Cầm bây giờ không đi trên con đường đó mà anh lựa chọn đi về nhà sau hàng loạt xui xẻo xảy ra.
Kẻ từ đó, Cầm không còn gặp chuyện xui xẻo nữa. Thậm chí dường như tất cả đang ủng hộ anh, Mọi thứ diễn ra đều suôn xẻ. Cả nhà anh ăn nên làm ra. Chỉ trong vòng 2 năm đã trở thành tỷ phú. Cầm tiếp tục 1 cuộc sống đời sinh viên như mơ với hàng loạt mĩ nữ bồi bạn.
1 cuộc sống mà anh luôn mơ mộng.
1 cuộc sống tự do vô tự lự. Sống 1 cuộc đời đầy mãn ý bên người thân.
Đột nhiên bên tai anh vang lên 1 dọng nói đầy dụ dỗ:
- Ngươi có muốn sống cuộc sống này không.
- Ngươi nói gì.
- Ngươi có thể coi như 1 thế giới bình hành với thế giới của ngươi. Ở thế giới này, ngươi vì cảm thấy hôm nay xui xẻo nên không có đi dạo nữa mà về nhà. Do đó ngươi sẽ không lấy được công đức hoàn. Không cứu đứa bé kia mà bước lên con đường không lối về. không chỉ thế. Do ngươi đã độ hoàn toàn 81 kiếp nên lượng cộng đức trên người ngươi nhiều vô cùng. Đảm bảo 1 cuộc sống vô lo vô nghĩ,
- Ngươi bây giờ đang ở dạng linh hồn. Ngươi hoàn toàn có thể tiến hành dung hợp với thân thể kia của ngươi. Từ đó đi lên nhân sinh đỉnh phong bởi trí nhỡ của ngươi vẫn còn. Với sự thông hiểu của ngươi về ngự nữ tâm kinh, trong 1 thế này, ngươi chẳng khác gì 1 kẻ trọng sinh trong 1 bộ đô thị. Ngủ ngàn vạn nữ nhân, trang bức đánh mặt kẻ tai to mặt lớn.
- Cái quan trọng hơn nữa, ngươi sẽ chân chính được trở về sống với những người ngươi yêu. Sống cùng chị ngươi, sống cùng cha mẹ của ngươi.
Cầm nghe xong thì sững người lại. đột nhiên anh hỏi:
- Vậy số phận của ta trong thế giới này của người.
- Hắn sẽ là 1 phần của ngươi. Ngươi là hắn mà hắn chính là ngươi. Do đó ngươi hoàn toàn không cần bận tâm về vấn đề tâm lý.
- Lựa chọn đi. Ngươi đã sử dụng hết 3 lần hồi sinh rồi. Ngươi đã triệt để chết đi. Linh hồn ngươi còn ở đây là do ta níu kéo lại. Có thể nói đây là cơ hội hồi sinh cuối cùng của ngươi
Cầm nghe xong thì lâm vào trong suy nghĩ thật sâu. Mê người không. Tất nhiên là mê người rồi. hồi sinh kẻ nào không muốn cơ chứ. Đã thế còn là hồi sinh bên cạnh những người minh yêu. Mê người như vậy ai mà không muốn cơ chứ. Con người ai không muốn sống, ai lại nguyện ý đi chết.
Cầm cũng không ngoại lệ. Anh tất nhiên cũng muốn sống, muốn 1 cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người thân.
Nhưng làm như vậy việc anh phải làm là loại bỏ 1 mình khác trong thế giới này. Dù cho được tên thần bí kia nói là dung hợp nhưng Cầm có thể rõ ràng mọi thứ không đơn giản như vậy. khi trong đầu có 2 linh hồn thì nhất định sẽ có 1 linh hồn bị đàn áp. Dù cho 2 linh hồn đó bản chất là 1 người cũng vậy.
Vì bản thân mình phải gạt bỏ mình ở 1 thế giới khác ư.
Đó à 1 câu trở lời không dễ trả lời. hay nói chính xác là không thể trả lời. Đáp án ở trong lòng mỗi người.
Cầm nở nụ cười lạnh nhạt nói:
- Đích xác rất mê người, có thể sống lại lần nữa ai không tâm động.
- Vậy ngươi đã quyết định sẽ đoạt xá ư. Vậy thì nhanh lên, ta sẽ giúp ngươi 1 tay.
- Ta nói là ta tâm động chứ không nói ta sẽ làm. Vì mình mà giết 1 người khác đã vượt ngưỡng mà ta có thể chấp nhận được đằng này lại giết chính ta. Nếu ta quả thật làm như thế có lẽ ta sẽ hạnh phúc nhất thời nhưng cả đời sẽ vì điều này mà cảm thấy tội lỗi. Sống 1 cuộc sống như vậy thì có ý nghĩ gì.
- Ta rất muốn sống, ta vẫn còn nhiều điều phải làm, vẫn còn nhiều người đang đợi ta nhưng vì mạng sống bản thân mà đánh mất chính bản thân mình thì xin lỗi ta không làm được. Bảo ta thánh mẫu cũng được, chê ta đàn bà không quyết đoán cũng được miễn là bản tâm ta vẫn còn, miễn là lòng ta không cảm thấy tội lỗi là được rồi
Trầm mặc, trầm mặc vô tận. Không có bất cứ thanh âm nào nổi lên. Cầm cũng không để ý mà tiếp tục quan sát chính « mình » đang sống 1 cuộc sống trong mơ. Đột nhiên, Cầm kia ngẩng đầu lên trời nở 1 nụ cười khó hiểu.
……
1 ánh sáng bao phủ lấy người Cầm khiến anh không nhịn được mà che mắt. Đến khi có thể nhìn lại thì Cầm thấy bản thân đang đứng trước cánh cửa kia. Anh đụng vào nó, đã khóa. Có lẽ do anh đã cự tuyệt nó nên 1 cánh cửa hi vọng đã đóng lại trước mắt anh đi.
Nhưng Cầm không vì thế mà cảm thấy hối hận. Dù cho anh 1 cơ hội làm lại thì anh cũng làm như vậy mà thôi.
Quay người lại mà không nhìn thêm 1 cái, Cầm tiếp tục tiến bước trờ lại con đường cũ. 1 cánh cửa nữa lại hiện ra trước mặt anh.
Nếu lúc trước Cầm cảm giác mình không mở nó nhưng bây giờ thì không. Xem ra mỗi khi anh vượt qua 1 cánh cửa thì cánh cửa khác sẽ cho phép anh vào như là 1 cơ hội mới vậy.
Thấy vậy Cầm gãi gãi mũi. Nếu như vậy cơ hội của anh không phải là quá nhiều sao.
Nếu đã mở rồi thì tất nhiên Cầm sẽ không từ bỏ.
Anh đẩy cửa ra và bước vào. Trong lòng có chút tò mò không biết rốt cục cơ hội tiếp theo của mình là gì.
Có chút chờ mong a.