- Phò mã, ngài đã tỉnh rồi. Đế Vương cho mời.
Cầm ngẩn người. Phò mã? Là sao. Từng đoạn ký ức rời rạc hiện ra trong đầu anh. Cầm dường như đã mường tượng vì sao mình ở đây. Nhưng mà có lẽ vẫn nên cần đi gặp vị hoàng đế kia đã nhỉ.
Cầm đứng dậy. Thị nữ đã chuẩn bị sẵn 1 bộ quần áo cho anh. Cái cảm giác bị người ta hỗ trợ thanh đồ quả thật có chút là lạ.
Nhưng biết sao được, Cầm muốn tự thay cũng không được a.
Không thể không nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Với tính cách của anh thì khí thế anh tỏa ra cũng không có mạnh mà có chút gần gũi. Nhưng mặc bộ quần áo sang trọng theoo kiểu vương phong quý tộc phương đông thời xưa khiến cho khí chất của Cầm như chuyển biến. Nhiều thêm 1 phần cương trực, 1 phần khí thế của 1 cường giả. Không biết sao nhưng mà anh cảm thấy mình đẹp trai khoai to hơn rất nhiều a.
Cầm quay sang nhìn về phía vị thị nữ này lạnh nhạt nói:
- Đi thôi.
….
Đây là 1 căn phòng nghị sự rộng lớn vô cùng, trông như những nơi thượng triều của những vị vua thời xưa. Cả căn phòng được trạm trổ bởi những đồ án hình chu tước với tông màu chính là màu đỏ đậm như lửa tạo nên 1 phong cách rất riêng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là nơi nghị sự chính của Chu Tước đế quốc. Và người ngồi trên tất cả kia hiển nhiên là vị vua đương thời của Chu Tước Đế quốc, Chu Lâm.
Cả tòa nghị sự điện tràn đầy người, rất nhiều trong số đó khí tức vô cùng mạnh. hiển nhiên là cao tầng đều có mặt ở đây. Ngoài ra còn có rất nhiều, rất nhiều người trẻ tuổi đứng trong 1 góc nhìn về phía anh với đủ loại ánh mắt, tò mò có, thưởng thức có và cả thù hận cũng có. Xem ra anh cũng không có hoàn toàn được chào đón ở đây a.
Đột nhiên, Cầm cảm nhận thấy 1 áp lực vô hình đè nặng lên anh. Dường như muốn ngăn cản anh tiến vào sâu bên trong, đi vào để tiếp kiến Chu Tước hoàng đế.
Thử thách ư, hay chỉ là 1 trò vui. Cầm không quan tâm. Anh không chút do dự quay người đi thẳng. Anh cần vào ư. Tất nhiên là không rồi.
Nhưng ngay khi Cầm định bước đi thì cả người anh như trúng định thân thuật. 1 dọng nói truyền vào trong đầu anh:
- Tiểu tử ngươi muốn đi đâu.
Cầm không chút do dự nói:
- Tất nhiên là đi về ngủ. Vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu thì đã bị gọi đến đây. còn không cho tôi vào nữa. Nếu không cho tôi vào thì tôi cần gì vào. Chẳng bằng về ngủ 1 giâc còn hơn.
Tiếng nói kia lại vang lên đầy tức giận:
- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không. Ngươi có tin chỉ cần ngươi bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì ngươi sẽ không còn xác đâu.
- Ta tin, ông là 1 vị vua cao cao tại thượng. giết tôi như giết 1 con kiến vậy. Thậm chí không cần ra tay chỉ cần 1 ý niệm hoàn toàn có thể nghiền ép tôi.
- Vậy sao ngươi còn dám quay người bước đi.
- Bởi ta cá ông sẽ nói chuyện với ta như thế này.
- Hử.
- Ta quay người bước đi như vây hiển nhiên là xúc phạm đến sự uy nghiêm của ông cũng như cả chu tộc. Bị diệt sát là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng vấn đề là thị nữ đến gọi ta xưng hô ta là phò mã. Mà người chu Tộc tiếp xúc mà là con gái chỉ có đại công chúa Chu Tuyết. giết ta cũng chẳng khác gì ông tự đánh mặt mình.
- Cách ổn thỏa nhất là chặn ta lại và nói chuyện như thế này không phải sao.
Chu Lâm ngồi trên thượng tọa vẫn rất uy nghiêm nhưng trong lòng đầy kinh ngạc. Đứng ở độ cao như hắn thì thường lấy cả thiên địa là cờ. Trưởng khống tất cả trong lòng bàn tay. Thế mà bây giờ lại bị 1 tiểu tử miệng còn hôi sữa tính toán. Cái cảm giác đó thật khó chịu nhưng cung thật có ý tứ. Không phải lão là M mà là lão chỉ cảm thấy hứng thú với Cầm mà thôi.
Thật, lão quen với việc mọi người khúm núm sợ hãi khi đứng trước hắn, cảm nhận sưu uy nghiêm của hắn. Kể cả các thiên kiêu cũng vậy. Số người có thể đứng trước mặt hắn mà vẫn ngẩn cao đầu rất ít mà tất cả trong số đó đều có đại bối cảnh sau lưng. Còn kẻ này thì sao, hắn chỉ là 1 kẻ tình cờ từ hạ giới lạc đàn lên. Đây là thứ mà mỗi cường giả đều phải có. Tâm trí. Chỉ những kè có tâm trí kiên định sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, đủ tỉnh táo để đối mặt với mọi tính huống. kẻ có tâm trí như vậy cộng thêm thiên phú không quá kém thì tương lai tất sẽ làm bá chủ 1 phương.
Dù bị hố nhưng ấn tượng ban đầu của ông và vị con rể bất đắc dĩ này là rất tốt.
Nhưng không vì thế mà ông sẽ buông tha thử thách:
- Tiểu tử ngươi được lắm, dám tính kế cả ta a. Ta không biết, vì ngươi mà tiểu Tuyết đã hi sinh rất nhiều. Đây là lần đầu tiên đứa con gái rượu này của ta lên tiếng cầu xin. Do đó ngươi nhất định phải bước vào nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết kể cả có vất khuôn mặt này đi nữa.
Cầm chỉ chờ có thế. Anh sẽ ngu đến mức đi khiêu khích quyền uy của 1 đế quốc ư. Không. Cầm không ngu ngốc đến mức đó. Không nói đến việc anh có thể vuột mất 1 đại mỹ nữ, đắc tội với 1 đế quốc là tập xác định rồi.
Nhưng Cầm vẫn phải làm vậy. Thân là thanh niên đọc truyện lâu năm, Cầm có thể dễ dàng nhìn ra được thái độ tất cả mọi người có chút không hữu hảo. Cao tầng hoàn toàn bất động thanh sắc nhưng khảo nghiệm này chính là câu trả lời của họ. tiểu tử, con đường ngươi đi sắp tới sẽ khó khăn lắm đấy.
Cầm có thể vượt qua không, theo anh cảm nhận cứ áp lực như thế này thì hiển nhiên anh có thể nhưng mà nếu những lão già mà gân này có ý định chỉnh thì 1 Luyện Hư nho nhỏ như anh lấy gì mà chống. Không muốn bị xấu mặt mà lại muốn vợ đẹp thì chỉ có 1 cách. Tìm chí ít 1 đồng minh ngấm ngầm ngăn chặn những thử thách có phần quá đáng. Chí ít ngăn chặn việc anh bị cố tình cho xấu mặt.
Mà còn ai phù hợp với thân phận đồng minh hơn là vị nhạc phụ tương lai này chứ. Chỉ cần vị này có thiện cảm với anh thì tương lai sẽ rất là rộng mở.
Trong câu nói tưởng như ra lệnh kia đã cho Cầm những gì mình cần. ông nói “ ngươi nhất định phải bước vào”, bước chứ không phải quỳ. Đây gián tiếp là lời khẳng định sẽ không đưa ra những thử thách cực kỳ biến thái mà đơn thuần chỉ là khảo nghiệm xem anh có xứng đáng với cái chức danh này không.
Cũng chính vì thế, Cầm mới tự tin cất bước. Những bước đầu anh đi rất nhanh, cứ như không hề có lực cản nào vậy.
Nhưng khi chỉ còn cách vị hoàng thượng kia tầm 100m thì Cầm có chút dừng lại. bời áp lực ở đây đột nhiên tăng mạnh. So với ngoài kia có thể nói gấp bội. Hiển nhiên, khảo hạch bây giờ mới bắt đầu.
Mắt cầm lóe sáng, anh vẫn ưỡn thẳng người tiến về phía trước nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều. Ngoài những người ngồi trên cùng, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc. Trò này hiển nhiên không diễn ra 1 lần mà là rất nhiều lần. Nhất là những vị thiên tài muốn cưới tộc nữ. Trừ vài kẻ siêu xuất chúng thì đại đa số khi tiến vào vòng 100m đều rất chật vật. Nói là tiến không bằng nó là lê cho dễ nghe. Ngầng cao đầu mà đi như Cầm rất hiếm rất hiếm. Mà những người đó nếu không mất sớm đều là cự bá 1 phương.
Nhìn Cầm sắp tiến vào vòng 50m, tất cả đều hiếu kỳ chờ đợi kẻ này có thể đi đến mức nào.