- Ta cũng không rõ cho lắm, đây chỉ là suy đoán của ta. Cấp bậc của ta còn chưa đủ cao để có thể thử nghiệm trên người thường và cũng không có khả năng làm vậy để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cách này so với việc ngươi đánh bậy đánh bạ còn tốt hơn gấp vạn lần. Chí ít tia hi vọng này lớn hơn không phải sao. Chỉ cần thành công thì không những có thể cứu người mà còn giúp ngươi không bị lộ, vẹn cả đôi đường.
Cầm không tin tưởng cho lắm, bởi cách này quả thật quá điên cuồng. Bình thường khi không có ai thử còn có thể chấp nhận nhưng đây là liều mạng giữa 1 đống đại lão a. 1 khi làm như vây, cả 2 có thể nói triệt để bỏ qua 1 tia hi vọng có thể chạy đi,chắc chắn bị bắt.
Nhưng hiển nhiên, so với kế hoạch ban đầu của anh thì cách này khả thi hơn, dù không quá nhiều nhưng vẫn có. Do đó, làm theo cách này không phải là không thể.
Chỉ hi vọng có thể thành công.
- Được rồi, thời gian sắp đến, ngươi cũng phải chuẩn bị đi. Nhớ, cơ hội của ngươi chỉ có 1 lần mà thôi, trân trọng nó.
Cầm gật đầu rồi trở lại đấu trường, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết. Tiểu Tuyết,ta nhất định sẽ cứu nàng.
………..
Trong sự háo hức chờ mong của tất cả mọi người, sàn đấu cho cuộc chiến thứ 2 đã bắt đầu. Sàn đấu đã được nâng cấp, trở nên càng cứng rắn, sẵn sàng cho những ma kiêu trổ hết tài năng.
Vương Tào lại bước lên trước và nói:
- Trận thứ 2 chuẩn bị bắt đầu. Mời 2 ma kiêu Cầm và Ma Phượng đi lên sàn đấu.
2 thân ảnh từ 2 hướng bình tĩnh bước lên trên đài nhìn nhau. Đã bị lộ khiến cho Ma Phượng không che dấu nữa, để lộ thân hinh ma quỷ và gương mặt tuyệt diễm trước mặt mọi người. Cầm nhìn gương mặt vừa thân quen lại vừa xa lạ kia mà lòng khẽ nhói. Anh thật vô pháp tưởng tượng trong thời gian qua Chu Tuyết đã trải qua những gì, đã chịu đau đớn như thế này. Thật sự không thể tưởng tượng được.
Và nhiệm vụ của anh là khiến cô triệt để thoát khỏi khổ ải này.
Ánh mắt Cầm trở nên nghiêm nghị mà thì thầm:
- Yên tâm, dù cho làm cách nào đi nữa thì ta nhất định sẽ để cho nàng khôi phục.
Vương Tào nhìn cả 2 đã sẵn sàng liền nói.
- Cả 2 tuyển thủ đã lên sân. Ta tuyên bố, cuộc chiến thứ 2 giữa Cầm và Ma PHượng bắt đầu.
Tiếng hô vừa vang thì Ma Phượng động, 1 thanh kiếm mang theo hỏa diễm nóng bỏng đánh thẳng về phía Cầm.
Cầm tất nhiên cũng không đứng yên chịu trận, trên tay anh, 1 thanh kiếm mang theo hàn khí bức người, cứng đối cứng với Ma Phượng.
Trên sân, băng cùng hỏa không ngừng giao thoa, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau. Không ai chịu nhường ai. Thực lực của cả 2 tương đương, Ma Phượng thân là phượng hoàng nên lĩnh ngộ hỏa chi đạo đến mức độ sâu vô cùng, hoàn toàn miểu sát băng chi đạo mà Cầm lĩnh ngộ, nhưng vũ khí của anh lại mạnh hơn rất nhiều, đã thế bên trong nó còn có 1 kiếm linh mạnh mẽ- người từng trưởng khống cả 1 băng nguyên Tuyết đế. 2 người phối hợp tuyệt không thua kém hỏa chi đạo của Ma Phượng. Tất cả tạo nên sự cân bằng vị diệu. Cung cấp 1 cuộc chiến đầy mãn nhãn. Đây là 1 cuộc chiến của sự bền bỉ, 1 cuộc chiến xem ai sẽ là người sơ hở trước, xem ai sẽ là người kiệt sức trước.
Cũng vì yêu cầu đó, trong mắt những người thực lực cao thì cuộc chiến này đã kết thúc. Ma Phượng trông có vẻ hung mãnh nhưng là nỏ mạnh hết đà. Cuộc chiến với Vô Dục khiến cô nàng này tiêu hao rất nhiều. Bị thương cũng không nhẹ. Giờ lại tung toàn lực chiến đấu thì có thể chống cự được bao lâu. Mà kẻ địch của cô cũng dốc toàn lực chứ không vờn chơi như Vô Dục lúc nãy. Tình hình này cứ như vậy thì cuối cùng không cần Cầm ra tay thì cô nàng này cũng tự động thua cuộc.
Trong giờ phút này, chỉ khi Cầm sơ xảy hay là Ma Phượng còn có đòn sát thủ nào đó đủ mạnh, đủ bất ngờ thì may chăng mới có cơ hội thay đổi thế cuộc này.
Nhưng cô nàng sẽ cam chịu ư. Tất nhiên là không. 1 tiếng phượng ngâm rung trời. Hư ảnh 1 con phượng hoàng lửa mày đen ngưng thực trên bầu trời, con mắt lóe sáng nhìn về phía những kẻ bên
dưới như 1 thượng vị giả, hỏa chi vương.
Với việc hư ảnh xuất hiện, thực lực của Ma Phượng lập tức tăng lên, đột phá Độ Kiếp, xông thẳng lên đệ tứ kiếp. Thực lực đè ép Cầm.
Ngay sau đó, cả đấu trường tràn đầy hỏa diễm, Cầm bị ép không thể thở nổi, hàn khí dưới ngọn lửa hung mãnh không ngừng co rút lại, co rút lại. Chỉ miễn cưỡng bảo hộ xung quanh Cầm. Hiển nhiên, với sự bùng nổ của Ma Phượng, tình thế triệt để thay đổi.
Tiếng gào rú vang lên liên tục. Tiếng hô Ma Phượng, Ma Phượng như sấm rền. Cả khán đài như sôi trào trước con hắc mã mang tên Ma Phượng.
Tất cả đều háo hức mong chờ them con ngựa đen này có thể đi đến mức nào, đi xa đến đâu.
Còn cuộc chiến này, mắt thường có thể thấy rằng thanh niên kia chỉ có thể leo lắt chống đỡ. Chẳng bao lâu nữa sẽ thua thôi.
Nhưng mà cao tầng lại không nhìn như vậy. Đúng là chẳng bao lâu nữa cuộc chiến này sẽ kết thúc nhưng mà ai thắng ai thua còn cần xem xét. Với con mắt nhà nghề, bọn họ nhìn ra rất nhiều điều mà những kẻ dưới kia không nhìn thấy. Đầu tiên, Ma Phượng dường như chưa thể làm chủ được sức mạnh này. Cô bùng phát trông kinh khủng thật đó, áp chế Cầm không thể thở nói nhưng trên thực tế lãng phía rất nhiều sức lực mà hiệu quả cũng chẳng là bao. Cầm thấy tình hình không ổn đã chủ động thu lại hàn khí, củng cố phòng thủ. Hỏa diễm mạnh lên, áp lực tăng lên nhưng lớp phòng ngự cũng dày hơn khiến cho tình huống cũng không chuyển biến xấu, vẫn giữ ở thế cân bằng đầy vị diệu.
Cuộc chiến này trông như vậy nhưng nó vẫn chỉ là 1 cuộc chiến của sức lực mà thôi.
Và nếu là 1 cuộc chiến của sức bền thì tất nhiên Ma Phượng đang gặp bất lợi không hề nhỏ.
Trong mắt những người này, thắng hay thua hoàn toàn nằm trong tay của Ma Phượng. Nếu như cô nàng có thể điều khiển được cỗ lực lượng này, tung 1 đòn cực mạnh, phá vỡ lớp phòng ngự của Cầm thì cuộc chiến này còn có cửa thắng. Nhưng nếu đến khi mà trạng thái này của cô kết thúc mà không tìm được điểm đột phá thì cô sẽ thua không thể nghi ngờ.
Cuộc chiến này… vẫn đáng xem cho đến phút cuối cùng.
Bọn họ mong chờ Ma Phượng có thể tạo nên điều kỳ tích.
vÀ không ngờ cô nàng có thể làm được. Hỏa khí không còn lan tràn mà tụ xung quanh thanh kiếm của cô tạo ra 1 cỗ lực lượng kinh khủng.
Ánh mắt cô lấp lóe rồi lao thẳng về phía Cầm.
Nhất kiếm đâm ra, băng phong tan ra.
Máu tươi đã chảy xuống.