Không ngờ thiếu niên trước mặt vẫn luôn dấu dốt. Không ngờ hắn lại mạnh đến mức đó.
Thử hỏi đột nhiên xuất hiện sau lưng như vậy thì ai có thể phòng bị kịp nhất là trong trường hợp không có đề phòng.
Thậm chí đến cả các phong hào đấu la cũng sững người. bởi bọn họ cũng không nhận ra sao Cầm có thể làm như vậy.
Cứ như Cầm không tồn tại vậy.
Nhưng bọn họ không biết, chính xác là Cầm không còn tồn tại nữa… không, anh không chết mà Cầm tiến vào 1 không gian kỳ lạ như vô thứ nguyên.
Đây chính là hồn kỹ mà great red mang lại cho anh.
Tái tạo không gian:tạo ra 1 không gian bao phủ khu vực đã định trước.
Chiêu thức này có thể nói là khá giống với chiêu thức của hồn hoàn thứ 3 của Hoắc Vũ Hạo nhưng khác nhau cũng không ít. Đầu tiên, không gian của Cầm không có định mà có thể lâm thời tạo ra. Độ rộng thì còn tùy vào thực lực của anh. Trong khi đó, không gian của Hoắc Vũ Hạo là đã tạo từ trước và anh chàng có quyền ra và vào. Tính về độ thực dụng thì rõ ràng hồn hoàn của Cầm hơn 1 bậc.
Ngoài ra nó còn phối hợp hoàn mĩ với hồn kỹ thứ 2.
Tạo cổng: trong vùng không gian của bản thân có thể tạo các cổng ra vào khu vực đó.
Đây chính là bí mật vì sao mà Cầm có thể đột nhiên biến mất mà lại đột nhiên hiện ra như vậy. bởi anh đi là đi lại trong 1 không gian khác. Người ta không nhìn thấy tất nhiên là cho rằng anh thuấn di hay tàng hình rồi.
2 hồn kỹ tuy rất đơn giản nhưng mà sự thực dụng của nó lại không hề đơn giản a.
Hơn nữa độ quỷ dị của nó thì khỏi bàn. Đảm bảo không có ai có thể nhận ra dù Cầm thi triển nó bao nhiêu lần đi nữa.
Đó cũng là lý do mà Cầm tự tin mang nó vào dùng như vậy.
Và xem ra kết quả cũng không tệ. Bọn họ, đã vô địch rồi.
Tuy nhiên xem ra cái giá phải trả cũng không hề ít a.
Mã Tiểu Đào biến dị, Từ Tam Thạch giải phóng huyết mạch mà ngất đi, bao giờ tỉnh không rõ. Nam Nam bị tà hỏa ảnh hưởng cũng bị thương không nhẹ. Những người khác ngoài Cầm ra đều chịu đến các vết thương khác nhau.
Nhưng có lẽ sau cuộc chiến này, mọi người sẽ trưởng thành thêm rất nhiều. Hi vọng vậy a.
………….
Sau khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái kết thúc, thành Tinh La cũng dần trở lại như bình thường.
Buổi trao giải cuối cùng tuy không công bố ra ngoài, và nghi thức cũng không long trọng nhưng phần thưởng thì không tầm thường chút nào.
Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sau khi nhận phần thưởng của chức á quân liền rời khỏi thành Tinh La trở về đế quốc Nhật Nguyệt.
Còn học viện Sử Lai Khắc vì phải đợi Huyền lão đưa Mã Tiểu Đào về học viện rồi trở lại nên ở lại lâu hơn một ngày. Phần thưởng của bọn họ ngoài kim hồn tệ còn có bốn khối Hồn Cốt, ba khối theo giải thưởng bình thường cộng với một khối hồn cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt mà hoàng đế Tinh La đã nói hôm trước.
Hoàng đế Tinh La Hứa Gia Vĩ vốn muốn mời Huyền lão vào bảo khố hoàng gia chọn lựa phần thưởng nhưng lại bị Huyền lão từ chối thẳng thừng, lão trên danh nghĩa vốn là cường giả đứng đầu học viện Sử Lai Khắc nên không muốn có quá nhiều liên quan với đế quốc Tinh La. Cuối cùng người đại diện học viện đi chọn phần thưởng dĩ nhiên lại là Vương Ngôn. Có điều, Vương Ngôn đã đi theo Huyền lão từ rất lâu, hắn lại còn vừa hiểu rõ các học viên vừa có nhiều kiên thức nên mắt nhìn hàng tuyệt đối không kém Huyền lão.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên vị hoàng đế kia phải nén đau nhìn bảo vật rời tay mà không có cách nào ngăn cản.
Giá trị của ba khối Hồn Cốt ấy hoàn toàn không thể quy tính thành tiền, tuy cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mỗi lần diễn ra đều mang đến rất nhiều lợi nhuận nhưng một trong những lý do khiến nó phải luân phiên thay đổi đế quốc đăng cai cũng vì áp lực phần thưởng này. Phải biết rằng, bốn đội lọt vào bán kết đều có phần thưởng, nhưng chỉ thưởng cho quán quân và á quân mà thôi, lần lượt là ba khối và một khối.
Hồn Cốt là vật chết, chỉ khi nào được hồn sư hấp thu mới phát huy ra được tác dụng. Bởi vậy, dù là quốc gia hay tông môn, sau khi có được hồn cốt đều trực tiếp giao cho nhân tài thuộc dòng chính sử dụng, mà hồn sư chết đi thì hồn cốt vẫn có thể tiếp tục sử dụng được chứ không biết mất như Hồn Hoàn kia.
Chức nghiệp hồn sư đã tồn tại suốt mấy vạn năm qua, số lượng Hồn Cốt dĩ nhiên không ít nhưng so với số lượng hồn sư thì vẫn như muối bỏ biển, càng quan trọng hơn, nương theo sự phát triển của giới hồn sư, họ lại còn nghiên cứu ra được phương pháp dung hợp các khối hồn cốt với nhau, thế nên Hồn Cốt đã ít nay lại càng ít hơn. Nếu không nhờ sự phát triển mạnh mẽ của Hồn Đạo Khí thì e là mục tiêu nghiên cứu chính hiện nay của giới hồn sư chính là phương pháp dung hợp các khối Hồn Cốt.
Dung hợp hồn cốt chính là dùng những khối hồn cốt có mối quan hệ mất thiệt với nhau cộng với một phương pháp đặc biệt biến nhiều khối thành một khối. Mà khối sản phẩm sau cùng sẽ mang theo hồn kỹ có uy lực cực mạnh, nhưng đồng thời tỷ lệ hư hại cũng rất cao.
Cũng vì hiện nay giá trị Hồn Cốt quá cao nên mặc dù phương pháp để dung hợp đã có sẵn nhưng có rất ít người có can đảm làm thử.
Giống như lúc Hoắc Vũ Hạo dung hợp khối Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, hắn đã sử dụng một khối hồn cốt làm vật dẫn. Chẳng qua vì năng lượng của khối hồn cốt thân thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt quá mạnh nên khi dung hợp, Băng Đế đã tự khống chế nó, căn bản không thể thất bại.
Một ngày sau, Huyền lão đã trở lại thành Tinh La đón các thành viên của học viện Sử Lai Khắc. Lão cũng không cho Vương Ngôn mang bốn khối Hồn Cốt ấy theo bên mình mà giao nó đến phòng đấu giá Tinh Quang, chi tiền cho bọn họ áp tiêu giao đến học viện. Sau đó ra lệnh cho mọi người thu dọn hành lý lập tức trở về học viện Sử Lai Khắc. Chỉ khi nào về đến học viện thì mọi chuyện mới có
thể xem như kết thúc.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã hoàn toàn khôi phục, Bối Bối, Lăng Lạc Thần, Đái Thược Hành sau khi được giải độc cũng không có vấn đề gì lớn, Thương thế của Giang Nam Nam đang dần khôi phục, chỉ còn mỗi Từ Tam Thạch là bị thương nặng nhất. Hắn hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh dậy, nhưng cơ thể cực kỳ suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng không thể. Có lẽ phải cần nghĩ ngơi một thời gian dài.
Khi Huyền lão trở về học viện Sử Lai Khắc cũng mang theo một lượng Hồn Đạo Khí phi hành đủ cho mọi người sử dụng. Lần phi hành trở về cũng như lần trước, lão lại mang cả nhóm cùng đi. Nhưng với hai người bị thương chưa lành là Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam thì được lão phóng thích hồn lực bảo hộ.
Ngày thứ hai sau khi lĩnh thưởng, học viện Sử Lai Khắc thay quần áo bình thường lén lút rời khỏi thành Tinh La, bay thẳng về học viện Sử Lai Khắc. Lần này về nhà, cảm giác lo lắng không yên khi ra đi đã hóa thành tự hào và vinh quang.