Có lẽ do anh suy nghĩ nhiều nhưng mà đừng bao giờ khinh thường trí tưởng tượng của con người. Cẩn thận nếu vì chút sơ xuất này mà lộ chân ngựa thì nguy to. Anh cũng không biết trí tưởng tượng của bọn họ sẽ đi đâu. Dù cho Cầm không sợ hãi việc bị vây bởi trên thế giới này không có ai có thể làm việc đó nhưng mà bị cảnh sát làm phiền thì làm sao vui chơi thoải mái được.
Mà lần đầu đến mĩ Cầm cũng không muốn đi chơi được có 1 chút thế nảy rồi đến nơi hẹn a.
Xem ra cần kiếm thứ gì đó hay là cần kiếm công việc nào đó mà vừa nhẹ nhàng lại vừa thăm thú khắp nơi.
Hazzz… trên đời không biết có công việc nào như thế không nhỉ.
Biết đâu đấy. thế là Cầm đi dạo chợ đêm thêm 1 lượt nữa.
Không thể không nói, ở đây có thể mua hầu hết mọi thứ. Phổ biến nhất có lẽ vẫn là thuốc phiện và súng đạn. Ngoài ra Cầm còn tình cờ dùng tinh thần lực “ quan sát” thất 1 nơi có bán cả nội tạng của con người. Thật kinh khủng.
Nhưng anh không có ý định can thiệp vào. Bởi giết phá 1 ổ này còn hàng loạt ổ khác. Hơn nữa quán này nói thẳng ra chỉ là nơi môi giới. Kẻ sau lưng còn không biết là ai. Bắt cũng vô dụng mà thôi.
Cầm cũng không định làm người hùng. Giả sử nếu có trường hợp giải phẫu giết người có lẽ anh sẽ ra tay nhưng mà nếu không thì anh cũng chỉ tiện tay gọi điện cho cảnh sát 1 phát mà thôi.
Sau cú điện thoại, Cầm tiện tay vất luôn cái điện thoại vừa mượn của tên buôn bán nội tạng rồi tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng mắt anh sáng lên. Bởi vì Cầm tìm được thứ bản thân cần tìm. Thứ khiến anh có thể ở lại mỹ free mà còn được đi chơi ở nhiều nơi, ở khách sạn sang trọng. Đúng là thứ anh đang cần rồi.
Đó là 1 trương trình truyền hình, rất nổi ở thế giới này cũng rất nổi ở thế giới của anh, Master chef. Cũng đúng thôi. thực phẩm vẫn là thứ mà không thế giới nào không có, không thế giới nào không cần. dù là thế giới tu tiên cũng không thiếu người thích ẩm thực chứ đừng nói 1 thế giới toàn phàm nhân mà kéo dài ra tận ngoài vũ trụ như thế này. Thực phẩm là điều rất cần thiết. 1 trương trình như thế này có là điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Hơn nữa phần thưởng ở thế giới này cũng lớn hơn rất nhiều. 1 triệu đô, 1 chiếc cúp và 1 cơ hội mở nhà hàng tại 1 trong những khu phố nhộn nhịp nhất. quả thật vô cùng mê người.
Mở nhà hàng hay cúp thì Cầm không quan tâm lắm, cái anh quan tâm là 1 triệu đô kia. Bằng đó đã đủ để anh ăn chơi trách táng trong thời gian dài rồi a.
Đó là chưa kể trong thời gian tham gia chương trình còn được bao ăn bao ở, thăm thú rất nhiều nơi trên đất nước mỹ. Không tệ a.
Đã thế cái giá tiền mua 1 cái vé vào vòng loại cũng không hề đắt, mới 200 đô mà xem ra cũng không ít. Nhưng điều đó cũng đúng mà thôi, dù sao vào vòng đó còn cần thông qua sự khảo sát của 3 vị giám khảo khó tính mới có thể vào trận đấu chân chính. Vé vào cửa này nói trắng ra chỉ là để loại vài kẻ chẳng biết gì mà tham gia cho có, tránh khiến chất lượng chương trình giảm xuống mà thôi.
Bỏ chút tiền mua cũng không phải là không thể a.
Thuận lợi Cầm lấy giấy chứng nhận, Cầm nhìn thời gian, khoảng 4 ngày nữa, địa điểm tập hợp đầu tiên là 1 vùng nào đó của califonia.
Không xa, hẳn là anh đủ tiền đi đến đó a.
……….
Nhìn khu khảo sát vòng loại to lớn, thí sinh đông đảo khiến cho Cầm không khỏi cảm khái người ở thế giới này quả thật vô cùng yêu thích mĩ thực. Thảo nào tiền thưởng cao như vậy a.
Mà thôi càng tốt chứ sao. Cầm không nghĩ những đầu bếp nghiệp dư này có thể so với anh. Không phải là anh khinh thị bọn họ, có rất nhiều người cũng đang làm trong 1 số cửa hàng, trình độ vẫn có thể, thậm chí nhiều món với trí tưởng tượng cao sẽ ngon đến bất ngờ. nhưng mà Cầm thuộc 1 tầm cao hoàn toàn khác biệt. Dù cho không biết nấu ăn nhưng với tinh thần lực của anh có thể nêm nếm cũng như nấu mọi thứ hoàn hảo đến từng mi li mét theo sách nấu ăn. Nhưng Cầm không biết sao. Nguyên trình độ nấu bếp của anh đã có thể so với 1 đầu bếp 3 sao. Không thắng được cuộc thi này có lẽ Cầm nên từ bỏ nghề này đi là vừa a.
Do đó anh hoàn toàn tự tin vào trình độ của mình.
Cuộc thi này anh nắm chắc trong tay rồi.
Bây giờ, anh đang ngồi trong 1 góc suy ngẫm xem mình nên làm món gì hay chính xác hơn là nên chọn phong cách ẩm thực gì. Nhật, Trung hai âu anh đều biết a.
Nhưng Cầm không quên bản thân là người Việt. Đi tham gia 1 cuộc thi này mà sử dụng món ăn của các nền ẩm thực khác thì có chút đáng thất vọng.
Được rồi, thử thách sử dụng toàn món việt trong các cuộc thi phát huy là 1 ý tưởng không tệ a. coi như nâng độ khó lên 1 tầm cao mới đi.
Bây giờ là xem làm món gì để vượt qua vòng loại. anh có 2 tiếng rưỡi để chuẩn bị. Thêm 5 phút để hoàn tất tổng khoảng 2 tiếng 35 phút. Bằng đó là không đủ để làm 1 món cần chuẩn bị nước dùng ngon như là lẩu hay là phở.Hơn nữa Cầm cũng không định tốn nhiều thời gian cho vòng loại này
Xem ra nên làm món gì đó nhẹ nhàng thôi nhỉ.
Nem rán thì chiên nhanh nhưng mà gói lâu. Loại.
Cá kho thì chuẩn bị không tốn nhiều thời gian nhưng mà kho ngon cũng cần thơi gian không ngắn. Loại.
Thôi thì làm bánh mì vậy. Đơn giản dễ ăn dễ làm. Mà không tốn quá nhiều thời gian.
Tất nhiên làm cái bánh mì có thể được 3 vị giám khảo chấp nhận cũng không đơn giản nha.
Đầu tiên là làm bánh mì. Tất nhiên không phải là mua mà tự tay làm. Bánh mì làm ra không cần đặc ruột vì sẽ cản trở cảm nhận nhân. Vỏ ngoài cần làm đặc biệt để khi nướng lên sẽ giòn rụm. Chiếc bánh cũng không thể quá to vì sẽ khó để người ta cầm lên mà ăn.
Cẩm cả chiếc lên và cắn ngập răng mang cho người ta cảm giác khoan khoái hơn rất nhiều so với cắt từng miếng ra mà ăn.
Tiếp theo là phần nhân. ở thế giới của anh, bánh mì có rất nhiều loại nhân nhưng loại nhân phổ biến nhất vẫn là pate gan.
Đã làm tất nhiên phải làm loại phổ biến rồi. Cầm sẽ làm pate gan gà.
Trong chế biến Pate có 2 thao tác khó nhất là xử lý gan gà và nướng cách thủy. Gan gà nếu xử lý không khéo dễ làm Pate bị đắng hoặc thậm chí là bị hỏng. Quá trình nướng cách thủy nếu không căn chỉnh đúng nhiệt độ, thời gian phù hợp với số lượng nguyên liệu trong lò thì bị quá khô hoặc quá ướt, thành phẩm không đẹp.
Nhưng hiển nhiên chúng không làm khó được Cầm.
Trong khi cách thủy, anh làm thêm 1 số món khác. Bánh mì anh phải có nhiều vị mới ngon.
Đầu tiên là nộm ăn kèm. Hiển nhiên. Cầm sẽ dùng dưa chuột để làm.
Sau đó anh chế biến thêm 1 số nhân khác để cho vào lần lượt là xá xíu, chả,thịt sườn nướng.
Ngoài ra không thể thiếu với 1 chiếc bánh mì ngon là nước sốt bên trong. Trong người anh có kha khá loài nước sốt mang từ đấu la đại lục sang nhưng mà Cầm không định dùng.1 phần vì những nước sốt đó sử dụng rất nhiều loại thảo dược mà thế giới không có, càng nhiều hơn là món này không xứng để sử dụng nước sốt đó hay đúng hơn là vòng này không cần có nước sốt đó ra mặt. Nước sốt thì anh cũng chỉ tùy tiện chuẩn bị 1 loại tương ớt tự làm mà thôi.
Mọi thứ đến đây tưởng như đã hoàn chỉnh nhưng vẫn còn kém 1 thứ. Rau mùi, 1 bánh mì ba tê thuần việt mà không có rau thơm thì thật là thiết sót vô cùng lớn a.
May sao nhà bếp này vẫn rất đầy đủ nên sau 1 hồi tìm kiếm, Cuối cùng anh đã tìm thấy 1 gói rau mùi.
Mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo, giờ chỉ còn chờ bưng lên đĩa mà thôi.
Rất nhanh, đã đến giờ thẩm tra. Từng người đi vào, có người đi ra với cái tạp dề, có người đi ra trong chán nản, trong đó chán nản phải chiếm đã số. Nhưng ngẫm cũng đúng, vài ngàn người chọn ra có mấy chục người, tỷ lệ đào thảo sao không cao.
Rất nhanh, đến lượt Cầm. Anh bình thản đẩy xe tiến vào. Đã đến lúc chứng tỏ bản lĩnh.