Lục Minh Húc lập tức hiểu ý, giữ chặt tay Mạc Hân Hy: “Mẹ, chúng †a đi nhìn xem Nhị Bảo tỉnh chưa, con thân là anh trai còn muốn xin lỗi em ấy nữa! Lúc trước, con có đem theo bọn đàn em để ăn hiếp em ấy, thật là không biết xấu hổ”
Hai người đều là con của mình, đều chạm đến trái tim của cô, không thể buông bỏ được.
“Vợ à, đi di, ở đây đã có anh coi Tấn Khang rồi!” Lục Khải Vũ đẩy cô đi tới phía trước.
“Được, nếu như Tấn Khang ra, anh nhất định phải nói cho em biết.”
Sau khi nói xong, Mạc Hân Hy mới dẫn Lục Minh Húc đi về phía phòng bệnh nơi mà Mạc Vũ Lý đang truyền dịch.
Trong phòng bệnh, bởi vì tác dụng của thuốc tuy Mạc Vũ Lý đã bớt nóng, nhưng cậu vẫn còn đang hôn mê.
Vừa lúc gặp được y tá đang đổi thuốc, cô lo lắng hỏi: “Con của tôi †ại sao vẫn còn hôn mê?”
Y tá mỉm cười: “Lúc vừa mới đưa tới cậu ấy sốt cao bốn mươi độ, chắc là đêm qua đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Chắc chắn là cả đêm ngủ không ngon, lúc này hạ sốt, cả người đều thấy nhẹ nhõm, sau khi uống thuốc hạ sốt, cả người sẽ thấy buồn ngủ một chút. Cô cũng đừng lo lắng”
“Cảm ơn!”
Lúc này trái tim của cô mới buông lỏng một nửa, đại khái là đêm qua tên nhóc này ăn quá nhiều Tôm Hùm với xiên nướng nên mới bị phát sốt như vậy.
lúc này Lục Minh Húc tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Mạc Vũ Lý: “Mẹ, Nhị Bảo lớn lên đúng thật là đẹp mắt.
Nếu Tiểu Bạng Lục biết, chắc chắn sẽ rất vui”
“Vậy còn con? Mạc Vũ Lý là em của con, con vui không?
“Đương nhiên là vui rồi, ngôi sao nhí nổi tiếng thế giới là em trai của con, đây là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, đương nhiên là con rất vui”
Lục Minh Húc với tư cách là anh cả có chút tự hào về em trai của mình.
Mạc Hân Hy nhéo mặt của anh: “Được, vậy con ở chỗ này trông coi em trai, mẹ di xem tình hình của Tấn Khang ở bên kia.
“Mẹ, bố với Tam Bảo đã ở đó, mẹ không nên đi, vết thương trên người mẹ còn chưa lành mà! Nhanh ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát”
Lục Minh Húc có ý ngăn cô lại.
Nhưng Tân Khang vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, làm sao Mạc Hân Hy có thể ngồi yên.
Vì vậy, Lục Minh Húc hoàn toàn không ngăn cản được bà.
Cửa phòng cấp cứu, Lục Khải Vũ lôi kéo bàn tay nhỏ của Vũ Tuấn: “Tam Bảo, lần này Ngũ Bảo té xỉu, liên quan đến chất độc trên người nó có phải hay không?”
Lục Vũ Tuấn giang tay ôm Lục Khải Vũ, giọng nói đầy tự trách: “Bố, con xin lỗi, là tại con vô dụng, con không cứu được em trai”
Lục Khải Vũ ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Tuấn: “Tam Bảo, chuyện này không trách con. Con đã cố gắng hết sức.
Là bố vô dụng, đến bây giờ còn chưa tìm được Vương Kỳ”
“ Bố, nhìn tình hình của Tấn Khang, thuốc giải mà con nghiên cứu phát minh ra chỉ có tác dụng một tuần. Hôm nay thuốc giải đã mất đi tác dụng, mà Tấn Khang của chúng ta chạy ở bãi tập, vận động quá mạng mới dẫn đến hôn mê”
Lời nói của Lục Vũ Tuấn vừa dứt, sau lưng hai bố con bọn họ truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Lục Khải Vũ, Ngũ Bảo trúng độc ư?