Lục Khải Vũ vừa tính ôm Mạc Hân Hy vào lòng, Vũ Tuệ đột nhiên chui vào giữa hai người, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lập tức đẩy Mạc Hân Hy ra, ôm lấy Lục Khải Vũ.
“Mẹ, bố là của Vũ Tuệ, mẹ là người lớn rồi, sao còn muốn bố ôm mẹ.”
Mạc Hân Hy nhất thời nghẹn lời, cau mày lại, không biết nên nói gì mới tốt.
Qua nửa ngày cô mới chạm nhẹ vào cái trán Vũ Tuệ, giả vờ tức giận: “Con là cái đồ không có lương tâm, nhanh như vậy đã hết yêu mẹ rồi.”
Vũ Tuệ nằm trong ngực Lục Khải Vũ, kéo tay cô làm nũng: “Mẹ, Vũ Tuệ cũng rất yêu mẹ! Chúng ta đã ở cùng nhau bảy năm rồi, lúc này mới vừa tìm được bố, Vũ Tuệ muốn thân với bố hơn! Mẹ sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ!”
Nói xong, cô bé lại nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ: “Còn nữa, trước đây khi mẹ muốn quan tâm đến chị bảy và chị tám, Vũ Tuệ cũng rất ngoan ngoãn ở trong nhà với anh trai, không có tức giận, cũng không hề quấy rối. Mẹ là người lớn rồi, không thể vì vậy tức giận được.”
Mạc Hân Hy hoàn toàn bị con gái đánh bại, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Thật sự là nói không lại con, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ!”
“Bố, nhất định phải đưa con đi nha!”
“Được, mau ngủ đi!” Lục Khải Vũ ôm con gái, sủng nịch đầy bất đắc dĩ, nhịn không được lại lặng lẽ kéo tay Mạc Hân Hy lại.
Ngày hôm sau là buổi sáng náo nhiệt nhất từ trước đến nay của Lục gia, bốn đứa trẻ đáng yêu ăn cơm, đấu võ mồm, ầm ĩ chết đi được.
Sắc mặt bà cụ Lục tràn đầy ý cười nhìn bốn đứa trẻ đáng yêu kia: “Lúc này mới giống nhà này!”
Bố Lục cũng mang vẻ mặt đầy ý cười: “Đúng vậy, náo nhiệt như vậy mới giống một cái nhà. Mẹ xem, trên mặt Khải Vũ rốt cục cũng nở nụ cười rồi.”
Mẹ Lục cảm khái nói: “Ông trời rốt cuộc cũng mở mắt, giúp Khải Vũ đi từ trong bóng ma. Đứa bé này trước đó quá khổ.”
Bà cụ Lục trừng mắt với mẹ Lục một cái: “Đều là chuyện cũ nhiều năm trước, không phải đã nói con ngậm trong bụng sao? Sao còn nhắc tới?”
Mẹ Lục nhanh chóng che miệng lại: “Do con cao hứng quá, lỡ miệng ạ.”
“Có lỡ miệng cũng đừng nhắc lại, con mở miệng là không biết giữ ý gì cả. Đứa bé này thật vất vả mới lấy lại nụ cười, con đừng gây chuyện!” Bà cụ Lục nghiêm khắc cảnh cáo mẹ Lục.
Mẹ Lục nhanh chóng gật đầu: “Vâng, mẹ, con đã nhớ kỹ.”
Ăn xong bữa sáng, hai vợ chồng Lục Khải Vũ đưa Thất Bảo và Tiểu Bát đi nhà trẻ trước, sau đó lại đưa Vũ Tuệ và Minh Húc đi.
“Hay chúng ta chuyển hai đứa nó lại đây đi, nhưng vậy sẽ không phải đi hai lượt.” Trên đường, Lục Khải Vũ đề nghị.
“Ba ba, chúng con còn học có một tháng nữa, tháng chín sẽ lên tiểu học, không cần phải chuyển trường phiền phức.” Mạc Minh Húc thật sự không có tâm tình đi làm quen với bạn học mới, trực tiếp phủ định đề nghị của Lục Khải Vũ.
Mạc Hân Hy cũng đồng ý với quan điểm của con: “Đại Bảo nói rất đúng, thật sự không cần phải chuyển trường.”
Nhìn thấy vợ cũng đã nói như vậy, Lục Khải Vũ đành phải thỏa hiệp vô điều kiện.
“Đúng rồi, hôm qua cuối cùng vụ Mã Tấn Hoàng xử lý như thế nào?” Mạc Hân Hy hỏi.
“Vài ngày nữa sẽ mở phiên tòa, rất nhanh sẽ có phán quyết, ít nhất là năm năm.”
Mạc Minh Húc hừ lạnh một tiếng, sờ vết thương trên trán mình: “Thật sự quá thuận lợi cho anh ta rồi!”
“Em nghe nói anh ta là tổng giám đốc công ty thời trang Nguyệt Tú, ai tiếp nhận chức vụ của anh ta vậy?”
Lục Khải Vũ cầm tay cô, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia tính kế: “Khúc Lăng Cường, ban đầu là phó tổng giám đốc công ty thời trang Nguyệt Tú. Ngày hôm qua ban giám đốc mở cuộc họp, cuối cùng miễn cưỡng thông qua.”
“Anh đề cử anh ta?” Nhìn thấy ánh mắt dần dần tối lại của anh, Mạc Hân Hy cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Quả nhiên Lục Khải Vũ gật đầu: “Ừ.
Khúc Lăng Cường đi du học từ nước ngoài hai năm trước về đã nhận chức ở công ty thời trang Nguyệt Tú, năng lực vượt trội, thái độ làm người chính trực.
Chị của anh ta là bạn gái cũ của Lư Bạch Khởi, vì Lư Bạch Khởi sinh ra Lư Tử Tín. Hai năm trước Lư Bạch Khởi chết bệnh rồi.”
“Anh muốn lợi dụng Khúc Lăng Cường trả thù nhà họ Lư?”