Ngay khi Lục Khải Dã nói xong, đúng lúc bọn họ đi ra từ ủy ban nhân dân, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đứng dưới bóng cây.
Anh ta kéo Lưu Cửu Nhạ đi tới: “Anh cả, chị dâu, sao anh chị lại ở đây?”
Nói xong, anh ta chỉ vào Lục Khải Vũ giới thiệu với Lưu Cửu Nhạ: “Cửu Nhạ, đây là anh trai anh, em cũng đã từng thấy trên tivi rồi, chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục. Còn đây, chị dâu của anh, không cần giới thiệu chứ! Một thời gian trước chị ấy đã từng thiết kế phòng cho em.
Lục Cửu Nhạ trông có vẻ phờ phạc và căng thẳng, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Anh cả, chị dâu, em chào anh chị.
Lục Khải Vũ nhẹ liếc nhìn Lưu Cửu Nhạ, không lên tiếng.
Mạc Hân Hy nhanh chóng nắm lấy tay Lưu Cửu Nhạ: “Chúc mừng các em! Mẹ em thế nào rồi?”
Lưu Cửu Nhạ liếc nhìn Lục Khải Dã, nhỏ giọng nói: “Sáng nay đã tỉnh lại, bác sĩ nói phải theo dõi vài ngày, nếu không có chuyện gì thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường a “Tốt rồi, nếu cần gì các em cứ nói. Cả chị và anh đều sẽ giúp.
Lưu Cửu Nhạ có chút ngượng ngùng: “Không cần đâu, chuyện này không có gì đâu ạ. Giám đốc Lam đã giúp đỡ em rất nhiều, nhà em không biết cảm ơn chị như thế nào!”
Lưu Cửu Nhạ vừa nói xong, phía sau bọn họ vang lên giọng nữ hét lên chói tai: “A, đúng là Lưu Cửu Nhạ. Tôi tưởng mình bị lóa mắt Khi mọi người quay đầu lại, họ nhìn thấy Dương Hải Khang dẫn một cô gái hơi mập và mẹ anh ta đi qua đây.
Nhìn thấy Lục Khải Vũ, ánh mắt Dương Hải Khang lộ ra một chút sợ hãi, anh ta vươn tay nằm chặt lấy bà Dương: “Mẹ, chúng ta mau vào đi, muộn rồi.”
Bà Dương ngăn tay anh ta, nói: “Thời gian còn rất sớm, con và Hiểu Hằng vào lấy giấy đăng kí kết hôn đi, mẹ sẽ đợi các con ở đây.” Bà ta vừa nói, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Lưu Cửu Nhạ một cách hung dữ. Bà ta không biết hai anh em Lục Khải Vũ, chỉ biết Lưu Cửu Nhạ và Mạc Hân Hy.
Một trong hai người kia đã hại con trai bà ta bị đánh, còn người kia thì hại bà ta bị người ta cướp đi đồ đạc, nhìn thấy hai người con gái này, trong lòng bà Dương bỗng nổi cơn tức giận.
“Lưu Cửu Nhạ, cô làm gì ở đây? Kết hôn rồi sao? Loại người phụ nữa như cô đã từng ngủ với con trai tôi, còn bị sảy thai nữa. Ai bị mù mà muốn lấy cô vậy!” Nói xong, bà Dương nhìn hai anh em Lục Khải Vũ với vẻ mặt khinh thường.
Nhìn thấy hai người đàn ông cao quý có khuôn mặt giống nhau này, thân hình cao lớn, tướng mạo còn hơn cả ngôi sao, trong lòng bà ta nhất thời càng thêm tức giận. Chẳng lẽ người phụ nữ đê tiện Lưu Cửu Nhạ này đến trước cửa Cục dân chính để kết hôn với người đàn ông ưu tú này sao?
Lục Khải Dã định lao tới ngay lập tức, nhưng lại bị Lục Khải Vũ giữ lại.
“Dương Hải Khang, nếu anh đến lấy giấy đăng ký kết hôn thì mau vào đi, nếu không sẽ biết hậu quả như nào chứ.” Giọng nói của Lục Khải Vũ lạnh lùng nhưng đầy uy hiếp.
Dương Hải Khang kéo mạnh mẹ Dương: “Mẹ, đi mau.”
Bà Dương trừng mắt nhìn con trai: “Đi cái gì mà đi? Bọn họ khiến con bị đau như vậy, lại cho con có chút tiên. Thành phố lớn sao, người ở thành phố lớn cũng có đạo đức quá hai”
Mạc Hân Hy cười lạnh: “Đạo đức? Các người trước tiên trả lại Lưu Cửu Nhạ ba trăm triệu tiên thuê nhà đi rồi hãy nói!”
Bà Dương chỉ vào Lưu Cửu Nhạ: “Trả lại? Cô dám hỏi cô ta không? Cấu kết với ông chủ để phản bội con trai tôi, cô ta mang thai còn vu oan cho nó. Thật tốt là chúng tôi đã không để cô ta bù đắp tổn hại tinh thần.”
Hai mắt Lưu Cửu Nhạ ửng đỏ, tức giận nhìn bà Dương: “Tôi không phản bội con trai bà, là anh ta đã phản bội tôi trước, lại bị tôi bắt gặp lên giường với Hiểu Hằng!”