Anh ta nằm trên người Lư Giai Y, cuối cùng cũng tìm được cách để làm dịu cơn khó chịu, vui mừng lặp đi lặp lại một động tác không biết mệt mỏi.
Giống như một con ong mật, sau khi nếm được mật ngọt thì không nỡ bỏ đi.
Lúc đầu, Lư Giai Y còn vùng vẫy, nhưng cuối cùng vì kiệt sức mà gục xuống nên chỉ có thể nằm đó mặc cho đối phương muốn làm gì làm.
Mạc Hân Hy rời khỏi phòng khách trên tầng hai, vừa xuống nhà thì một người phục vụ đã đi tới.
“Tổng giám sát Lam, cô đang tìm cậu hai Lục đúng không?” Người phục vụ lịch sự hỏi.
“Đúng vậy, anh ta đang ở đâu?” Vừa nói, cô vừa nhìn ra địa điểm tổ chức bên ngoài, quả nhiên không nhìn thấy Lục Khải Dã.
Chẳng lẽ Lục Khải Dã cũng bị mưu hại? Cô hơi bắn khoăn và lo lắng trong lòng.
“Cậu hai Lục đang tranh cãi với ai đó ở sân sau! Tôi sẽ đưa cô đến đó!”
“Được rồi, cám ơn. Bởi vì là tiệc mừng thọ công khai, có rất nhiều người ở nhà họ Lư nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, khi bước ra sân sau nhà họ Lư và không nhìn thấy một ai ở vườn hoa lúc này, cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đang định quay người rời đi thì người phục vụ chỉ vào một căn phòng trong góc vườn, nói nhỏ: “Không biết cậu hai Lục có chuyện gì, vừa mới kéo một cô gái vào căn phòng đó. Tổng giám sát Lam, cô đi xem thử chút đi! Hôm nay ở đây đều là những người có mặt mũi, nếu như cậu hai Lục xúc phạm con gái rượu của nhà nào thì nhà họ Lục của các cô cũng không ngẩng mặt lên được!”
Ngay khi người phục vụ vừa nói xong thì ở căn phòng cách đó không xa có tiếng rên rỉ yếu ớt của một cô gái như đang xác nhận.
Không hiểu sao, Mạc Hân Hy đột nhiên nhớ đến miếng bánh mà anh em họ chia nhau ăn và gương mặt đầy ý cười của Lư Giai Y.
Chẳng lẽ Lư Giai Y đã động tay động chân vào chiếc bánh?
Nghĩ đến đây, cô lao đến, một chân đạp tung cánh cửa phòng.
“Tổng giám sát Lam, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi!” Triệu Ngọc Hân ngồi trên ghế vắt chéo chân, đứng phía sau cô ta là một vài cô gái trang điểm đậm như mấy cô nữ sinh hư hỏng, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.
Mạc Hân Hy biết mình bị lừa, xoay người định rời đi, nhưng cánh cửa vừa rồi đã bị người phục vụ ở phía sau khoá từ bên ngoài.
Thấy không thể trốn tránh, cô thoải mái mà cười rồi nhìn Triệu Ngọc Hân: “Cảm giác mất mặt khi nãy thế nào!”
“Lam Hiểu, con khốn khiếp! Đánh cô ta!” Triệu Ngọc Hân tức giận chỉ vào Mạc Hân Hy ra lệnh cho các cô gái ở phía sau.
Các cô gái nhanh chóng vây quanh cô.
Mạc Hân Hy đưa tay vén váy dạ hội sang quanh eo, nhanh chóng thoát khỏi cái tát của một cô gái, đồng thời thuận thế nằm lấy cổ tay của đối phương: “Gì đây, vừa lên đã muốn đánh rồi sao?”
Cô không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc Hân.
Triệu Ngọc Hân cười đắc thắng, đưa tay ra sau lấy chai rượu đỏ mà Lư Giai Y đưa cho mình, lắc lắc trong tay: “Bắt cô ta uống rượu, mỗi người các cô mỗi người ba mươi triệu!”
Các cô gái kia nghe thấy sẽ được nhiều tiền như vậy, trong nháy mắt trở nên hưng phấn, vội vàng chạy về hướng của Mạc Hân Hy.
Mấy cô em gái này chắc vừa mới mười bảy, mười tám tuổi. Bề ngoài trông dữ tợn nhưng khi đánh nhau thì không có chiêu thức gì cả, tất cả đều là đánh liều mà thôi.
Nhưng Mạc Hân Hy thì khác, cô đã được trải qua hệ thống huấn luyện đặc biệt của Lý Duy Phúc, các động tác di chuyển và kỹ năng phòng thân dành cho phụ nữ đều rất điêu luyện. Ra đòn, nhanh, mạnh, chuẩn xác, mọi động tác mọi cú đấm đều trúng vào nơi yếu điểm.
Vì vậy, sau một vài đòn thì Mạc Hân Hy không bị thương gì ngoại trừ vạt áo dạ hội bị rách và đầu tóc hơi rối.
Tuy nhiên, những cô em gái kia thì lại khác, nằm ngả nghiêng trên mặt đất, ôm bụng, che chân, che mặt, thương tích không giống nhau, đều nằm rên khóc,