mấy người thời gian là ba ngày, mấy người phải lập tức biến mất vĩnh viễn khỏi Hà Thành. Nếu không, các người hãy chờ để thu nhận xác của con mình đi”
Đứa trẻ trong bụng của Mai Huyền My rất có thể là của Bạch Vĩ Hạo. Hơn nữa, vì cái chết của Mai Huyền Hạ năm xưa nên anh mới để cho nhà họ Mai có một con đường sống.
Bằng không thì với ba bốn lần hành động tìm đến đường chết của nhà họ Mai, anh sẽ không bao giờ để bọn họ ra đi dễ dàng như vậy.
Vẻ mặt đẹp trai cùng khí thế áp bách người khác khiến cho ba mẹ nhà họ Mai kinh sợ, bọn họ vội vàng gật đầu: “Được rồi, được rồi! Chúng tôi hứa, chắc chắn trong vòng ba ngày, chúng tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi Hà Thành, không bao giờ trở lại nữa. Cảm ơn, cảm ơn Tổng giám đốc Lục!”
Nói xong, hai người cùng cúi đầu xuống, bọn họ loạng choạng, chật vật chạy ra ngoài.
Khi đi tới cửa, bởi vì quá căng thẳng nên bà Mai đã không cẩn thận ngã mạnh xuống đất. Theo đó, cả hai chiếc răng cửa cũng bị mẻ ngay tại chỗ trông rất buồn cười.
Tất cả mọi người không nhịn đười đều bật cười lớn.
Lư Bạch Khởi giống như đang ngồi trên đống lửa cháy lớn từ lâu.
Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy kết cục thê thảm chật vật của Đào Lệ Mãn và một nhà họ Mai. Trong lòng anh ta hiện giờ cực kỳ hoảng loạn.
Con người Lục Khải Vũ này, anh ta hiểu rất rõ. Có thù tất sẽ báo, thủ đoạn cũng cực nham hiểm. Vừa nãy khi nhìn đoạn phim, thân phận của anh ta đã bị bại lộ rồi. Chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha anh ta dễ dàng đâu.
Trong lòng Lư Bạch Khởi càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ. Anh ta thừa dịp mọi sự chú ý của mọi người đều đặt trên người của ông bà nhà họ Mai thì lặng lẽ cúi người xuống muốn trốn ra bên ngoài.
Nhưng mà, anh ta vừa mới đi được tới cách cầu thang tầng hai khoảng năm mét thì trước mắt xuất hiện một hàng người mặc áo đen đi giày da giống nhau như đúc.
Anh ta sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám người nhà họ Lục cao lớn, khí thế bức người khiến cho người khác phải ghen ty. Trong đó, có một người rất bắt mắt đang xoay xoay cổ tay, vẻ mặt tươi cười nhìn anh ta.
Lục Minh Húc vươn ngón tay ra nói: “Thế nào vậy? Có phải chú đã làm chuyện gì xấu xa bỉ ổi nên muốn trốn đúng không?”
Vẻ mặt của Lục Vũ Bách tràn đầy khinh thường nói: “Lư Bạch Khởi, tôi chỉ thấy trông chú lớn lên có dáng vẻ giống chú chó nhưng không ngờ lại thật sự không phải người.”
Lục Tấn Khang tiếp lời của Lục Vũ Bách: “Nói thế nào thì chú cũng là Tổng giám đốc của Tập đoàn nhà họ Lư cơ mà? Hiện tại còn cùng với nhà họ Mộ Dung hợp tác mở xưởng sản xuất dược phẩm. Tại sao chú lại có ý nghĩ làm ra chuyện như thế này chứ? Nếu chú đã làm thì cũng nên dám chịu trách nhiệm. Hiện tại, nhìn bộ dáng này của chú khiến tôi cảm thấy khinh thường”
Lần trước ở Khu Kim Nguyên, Lư Bạch Khởi đã từng được diện kiến qua võ công của ba tên nhóc này. Bởi vậy, khi bị bọn họ ngăn lại, trong lòng anh ta đang run rẩy mãnh liệt.
Lần trước, bị bọn chúng đánh chút thôi mà anh ta đã phải nằm viện suốt một tuần rồi.
Từ nhỏ, Lục Minh Húc đã tập võ, một quyền này cũng sử dụng hết toàn bộ sức lực khiến cho Lư Bạch Khởi đau đớn ôm chặt lấy bụng mình.
Tử Tín thờ ơ nhìn anh ta một cái, thanh âm lạnh như băng, không có chút tình cảm nào: “Tôi sẽ vĩnh viễn không quên, khi còn ở nước Mĩ, mẹ của tôi, Lăng Ái đã chết như thế nào”
Nói xong, cậu kéo lấy tay của Lục Vũ Tháp: “Đi thôi, chúng ta đi tìm bố mẹ đi”
Sau đó, cậu đi lên trên sân khấu mà không quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông đẹp trai, ưa nhìn, thân hình cao lớn đang đứng trên đó chính là bố của Lục Tử Tín mà Lư Bạch Khởi chỉ là kẻ thù của cậu thôi.
“Tử Tín” Nhìn thấy hành động thờ ơ vô cảm của Lục Tử Tín, đáy lòng của Lư Bạch Khởi xẹt qua một tia đau đớn.
Người con trai này, anh ta vẫn tưởng là con ruột của bản thân mình.
Anh ta đã yêu thương nhiều năm như thế nhưng vì sao trong mắt của cậu chỉ tồn tại căm hận với anh ta chứ?