Nhìn thấy hành động ấy của cậu, Lục Tấn Khang thấp giọng hỏi Lục Minh Húc: “Anh cả, có phải anh ba có phải đã nghe thấy lời mà anh vừa nói ban nãy không?”
Lúc này, Lục Vũ Tuấn đã nhắm mắt lại, dường như đang say sưa nghe bài nhạc phát ra từ tai nghe.
“Em ấy lẽ ra không nghe thấy gì mới đúng, vừa nãy không phải em ấy vẫn luôn nghe nhạc sao?” Lục Minh Húc lại nhìn Lục Vũ Tuấn rồi nói.
“Không nghe thấy gì thì tốt, nếu không, nói không chừng trong lòng anh ba lại không dễ chịu.”
Tối qua sau khi biết tin bố ruột của con gái Vương Kỳ chính là Lư Bạch Khởi, anh ba vì điều này đã buồn một lúc mà!
Bây giờ nếu anh ấy nghe thấy Lư Bạch Khởi vì muốn lấy bản quyền sáng chế trong tay anh ấy mà đích thân tới châu Âu, vậy có phải là lại càng buồn sao, có điều may mà anh ấy không nghe thấy.
Khoảng mười tiếng sau, máy bay đã đến lục địa châu Âu.
Lúc này đã là hơn mười giờ tối.
Ra khỏi sân bay, Khúc Lăng Cường và ông Mãnh sớm đã sắp xếp xe tới đón bọn họ.
“Cậu” Nhìn thấy Khúc Lăng Cường, Lục Vũ Tuấn vui vẻ chạy lại.
Khúc Lăng Cường một tay ôm trọn lấy Lục Vũ Tuấn: “Vũ Tuấn, thế nào, có mệt không!”
Lục Vũ Tuấn lắc lắc đầu: “Không mệt ạ”
t, cậu đã sắp xếp khách sạn rồi, bây giờ chúng ta liền qua đó, Vũ Tuấn có đói không?” Trong lúc nói chuyện, Khúc Lăng Cường ôm Lục Vũ Tuấn đi đến trước mặt mấy người Lục Khải Vũ.
“Giám đốc Lục, khách sạn đã sắp xếp xong rồi. Hôm nay chúng ta ở tạm một đêm, ngày mai sẽ đi thị trấn nhỏ Harta” Khúc Lăng Cường nói qua tình hình với bọn họ một chút.
Hôm qua, sau khi ông ấy và ông Mãnh đây đã sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa rồ Những việc cần điều tra, những tin tức cần nghe ngóng, căn bản đều nghe ngóng được hết rồi.
“Ừm, tốt” Lục Khải Vũ lúc này đang ôm Lục Tấn Khang đang ngủ trên tay.
Mười tiếng bay khiến anh cảm thấy không chịu nổi. Ngay lúc ông Mãnh mở cửa xe, bọn họ chuẩn bị lên xe thì Lư Bạch Khởi và Mộ Dung Lãnh Nhu đi từ sân bay ra.
Nhìn thấy Lục Vũ Tuấn, Lư Bạch Khởi nhanh chóng chạy qua đó.
“Vũ Tuấn, cậu cũng ở đây à, thật là trùng hợp!” Lư Bạch Khởi giả bộ ngạc nhiên khi trùng hợp gặp gỡ.
Lục Tấn Khang cong môi: “Anh đúng là đạo đức giả. Chúng ta đã ngồi cùng chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ rồi. Tôi đã nhìn thấy anh nhìn trộm em trai của tôi mấy lần trên máy bay. Lúc này anh còn giả bộ như tình cờ gặp mặt. Thực sự coi chúng tôi là kẻ ngốc hay sao?”
Vẻ mặt của Lư Bạch Khởi có chút khó xử.
“Cậu, cậu nói cái gì? Tôi nhìn trộm Vũ Tuấn khi nào” Anh ta cũng ra sức biện hộ.
Lục Tuấn Khang lắc đầu, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nắm tay Mạc Hân Hy lên xe.
Khúc Lăng Cường trực tiếp bỏ qua Lư Bạch Khởi, ôm lấy Vũ Tuấn chuẩn bị lên xe.
Lư Bạch Khởi không cam lòng, chặng đường của Khúc Lăng Cường: “Vũ Tuấn, cho dù bố không phải là bố ruột của con, bố cũng đã nuôi con gần bảy năm trời. Con đối với bố không có chút tình cảm nào sao? Bố mỗi ngày trong mơ đều nghĩ đến con”
Lục Vũ Tuấn thoát ra khỏi vòng tay của Khúc Lăng Cường, đi tới trước mặt của Lư Bạch Khởi, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh ta, nói trúng tim đen: “Ông nhớ tôi, hay là ông nhớ bản quyền sáng chế của mẹ Lăng Ái trong tay tôi?”
Lư Bạch Khởi bị Vũ Tuấn vạch trần tại chỗ, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.
“Con, làm sao con có thể nghĩ về bố như vậy! Trong lòng bố thực sự rất yêu con. Những năm này bố đối xử với con như thế nào con cũng thấy rồi. Vì con mà đến Nguyễn Hồng Nhung bố cũng đánh rồi.”
Chỉ là lời anh ta vừa nói ra, Lục Khải Vũ liền đạp anh ta một cái.