Tiếng mọi người bàn tán xung quanh khiến cho Đào Lệ Mẫn đỏ mặt lên, cô ta không thể nào không cúi đầu xuống trước mặt của Lý Mộc Tháp giải thích: “Anh bạn nhỏ, thật lòng xin lỗi cháu, là do cô sai, đáng ra cô không nên duỗi chân ra, cháu sao rồi? Có bị thương không?”
Nói xong còn giả bộ quan tâm, lôi lôi kéo kéo kiểm tra xem Lý Mộc Tháp có bị thương ở đâu hay không.
Lý Mộc Tháp cảnh giác lùi về phía sau mấy bước: “Cháu không sao, nhưng chị Cửu Nhạ bị bỏng mất rồi.”
Bây giờ mọi người mới để ý là bên cạnh Lý Mộc Tháp còn có một người mặc chiếc váy liền áo màu xanh, đó chính là Lưu Cửu Nhạ. Trên hông chiếc váy của cô vẫn còn dính nước súp.
Lúc nãy chính cô đã không ngại nguy hiểm lao lại đây, lấy mình làm đệm thịt để bảo vệ cho Lý Mộc Tháp.
Hai con người của Lục khải Dã co rút lại, vội vàng đi tới bên người Lưu Cửu Nhạ: “Em sao rồi? Bị bỏng có nặng không?”
Lưu Cửu Nhạ lắc lắc đầu: “Không sao, không có gì nghiêm trọng cả.”
Lý Mộc Tháp lại lo lắng kéo kéo tay của Lưu Cửu Nhạ: “Chị, chị đi theo em trước, em đi mua thuốc trị bỏng cho chị.”
Nói xong, Lý Mộc Tháp kéo tay của Lưu Cửu Nhạ rời khỏi nơi lầu ba lộn xộn này.
Lục Khải Dã muốn đuổi theo, nhưng vẫn còn ngại vì có rất nhiều người ở đây nên đành phải dừng chân lại, quay sang dặn dò với mấy người Đào Lệ Mẫn.
“Chuyện hôm nay cứ dừng tại đây đi, hôm nay là bữa tiệc, nhiều người thì hỗn loạn, tất cả mọi người chú ý một chút, tránh để bị vấp ngã và bị bỏng nhé.”
Nói xong, anh cúi đầu xuống nhìn Mạc Minh Húc: “Đại Bảo, không phải con nói đói bụng sao? Đi thôi, chú hai lấy chút thức ăn cho con.”
“Không cần đầu, cảm ơn chủ hai.” Nói xong, Mạc Minh Húc chạy theo hướng mà Lý Mộc Tháp đã đi qua.
Rất nhanh, Mạc Minh Húc đuổi kịp Lý Mộc Tháp và Lưu Cửu Nhạ đang muốn đi lên lầu.
“Hai người quen biết nhau sao?” Mạc Minh Húc cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi. Lý Mộc Tháp kéo Lưu Cửu Nhạ giới thiệu cho Mạc
Minh Húc: “Đây là chị họ của em, là con gái của dì cả em”
“A! Thì ra là chị họ của em. Thảo nào còn chạy qua cứu em nhanh hơn cả anh.” Mạc Minh Húc hiểu ra.
Nói xong, lại nhìn thấy váy áo đang dính đầy nước súp của Lưu Cửu Nhạ, Mạc Minh Húc thân thiện nói: “Vậy đi, anh bảo tài xế đưa hai người quay trở về nhà anh, em nói với dì Triệu lấy cho chị em một bộ quần áo khác rồi đi tắm rửa một chút. Chắc chúng ta phải đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới về được.”
Mạc Minh Húc lo lắng cơ thể của Lý Mộc Tháp vừa ổn định, ở đây lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nên mới tìm một lý do gì đó để tiễn hai người họ quay về.
Lý Mộc Tháp vui sướng gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Lưu Cửu Nhạ nói: “Chị ơi, lâu rồi chị không gặp mẹ em, mẹ em vừa mới chuyển qua làm cho một nơi khác, hay là chúng ta qua đó xem sao nhé?”
Lưu Cửu Nhạ vui lắm, rốt cuộc nở một nụ cười vui vẻ: “Ừ! Chị cũng đang muốn tìm dì để nói chuyện đây!”
Nhìn thấy hai người đều đồng ý, Mạc Minh Húc gọi điện cho tài xế của nhà họ Lục, dặn dò tài xế phải đưa hai người Lý Mộc Tháp và Lưu Cửu Nhạ về nhà.
Hai người vừa mới đi, Mạc Minh Húc quay đầu lại đã va vào trong lồng ngực một người, thiếu chút nữa là ngã sầm xuống mặt đất.
Mạc minh Húc ổn định lại cơ thể, vừa ngước đầu chuẩn bị trách mắng đối phương thì thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Khải Dã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Minh Húc nhăn tít lại: “Chú hai, chú làm gì ở đây thế? Đứng sau lưng người ta lại không phát ra tiếng động nào, hù chết cháu rồi.”
“Đại Bảo, Lý Mộc Tháp và Lưu Cửu Nhạ quen nhau sau?” Nói xong, Lục Khải Dã nhìn thoáng qua bên ngoài. Nhưng mà Lưu Cửu Nhạ và Lý Mộc Tháp đã ngồi vào trong xe, anh không nhìn thấy hai người họ được.
Mạc Minh Húc không khách sáo mà trừng anh ta mộ cái: “Chú hai, Lý Mộc Tháp là bạn thân của cháu, Lưu Cửu Nhạ là chị họ của Lý Mộc Tháp, cháu cũng sẽ xem đó như chị họ của cháu, tốt nhất chủ hai đừng có ý đồ gì với người ta.”