Lục Khải Vũ ngồi bên mép giường, anh vuốt tóc cô, giọng điệu cưng chiều: “Em đó, đã lâu không thấy Tứ Bảo nên nhớ nó. Như vậy đi, ngày mai anh để bà tìm cơ hội dẫn Tứ Bảo lại đây để hai người gặp nhau nhé”
“Thật ư?” Hai mắt Mạc Hân Hy sáng lấp lánh nhìn anh.
Anh cúi đầu cạ mũi mình lên mặt Mạc Hân Hy: “Có bao giờ anh gạt em đâu vợ ơi!”
Dứt lời, anh đặt một nụ hôn lên môi cô.
Chỉ là điện thoại trong túi anh reo lên phá hư bầu không khí.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thì là của bố gọi, thế là mở máy nghe liền.
“Bố ơi, con là Đại Bảo đây!” Trong điện thoại là tiếng của trẻ con với ngữ điệu nghiêm TÚC.
Bởi vì Mộc Tháp mất tích nên tinh thần của bố Lục và mẹ Lục rất hoảng loạn. Mạc Minh Húc sợ bọn họ nói chuyện không rõ, sẽ bị mẹ phát hiện nên thuyết phục bọn họ để cho cậu bé gọi thay.
“Đại Bảo sao? Sao giờ này con gọi thế, nhớ mẹ rồi chăng?” Lục Khải Vũ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, có vẻ khoảng bảy giờ tối ©ó lẽ lũ nhỏ đã về chung cư Ánh Trăng để chuẩn bị sáng mai đi học.
“Bố ơi, bây giờ bố đang ở cùng mẹ à?” Mạc Minh Húc cẩn thận hỏi.
Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua Mạc Hân Hy đang nhìn chăm chằm điện thoại trong tay anh rồi gật đầu: “Ừ, mẹ ở bên bố này, con muốn nói chuyện với mẹ sao?”
Mạc Hân Hy vui vẻ giơ tay nhận điện thoại: “Đại Bảo muốn nói chuyện với em à?”
Thế nhưng trong điện thoại, Mạc Minh Húc lạnh lùng xen lẫn nghiêm túc nói với Lục.
Khải Vũ: “Bố à, bây giờ bố tìm lý do ra ngoài đi, con có chuyện quan trọng muốn nói với bố nhưng không thế để mẹ biết”
Vốn Lục Khải Vũ chuẩn bị đưa điện thoại cho Mạc Hân Hy thì khựng lại. Anh nhạy cảm nhận ra tính nghiêm trọng trong giọng của con trai Thế là anh vội chuyển đề tài: “Cái gì? Con nói Long Bách phá hư máy tính của con à?”
Sau đó, anh che loa lại rồi nói khẽ nói Mạc Hân Hy: “Đại Bảo và Long Bách quậy phá nên máy tính hỏng rồi, để anh ra ngoài gọi người sửa máy giúp nó nhé”
Dứt lời, anh quay người đi khỏi phòng bệnh.
Sau lưng là giọng lải nhải của Mạc Hân Hy: “Chỉ mới học tiểu học, là học sinh tiểu học mà dám chơi máy tính. Anh nuông chiều bọn nhỏ quá rồi đó”
Lục Khải Vũ đi thẳng đến cầu thang, lúc này mới hỏi: “Thế nào Đại Bảo? Có chuyện gì thế con?”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Mạc.
Minh Húc mang theo sự nghẹn ngào: “Bố ơi, không thấy Mộc Tháp đâu!”
Lục Khải Vũ kinh ngạc: “Cái gì mà không thấy? Không phải Mộc Tháp luôn ở nhà sao?
Cơ thể thăng bé không tốt nên không ra cửa, sao giờ lại không thấy?”
“Là, là Long Anh Vũ, Long Anh Vũ mang Mộc Tháp đi, cũng không biết lấy ở đâu ra bản giám định thân phận bố con, nói Mộc Tháp là con mình. Dì Triệu Hồng mắc mưu nên giao lại quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp cho người ta rồi”
Mạc Minh Húc khóc nấc lên.
Dù sao cậu bé còn chưa lên bảy, lúc không có bố mẹ cạnh bên còn có thể kiên cường chống chọi. Nhưng từ sau khi nghe tiếng của bố mình thì như tìm được chỗ dựa, lộ ra dáng vẻ yếu đuổi.
“Con nói cái gì hả Đại Bảo?” Lục Khải Vũ cất cao giọng hỏi.
Long Anh Vũ lấy đi quyền nuôi con của anh ư? Anh ta dựa vào cái gì hả?