Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156


Vừa nói, cô liền đẩy cửa xe rồi đi đến chỗ đồng người.


Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, trang điểm lòe loẹt chỉ tay vào mặt hai mẹ con Lý Mộc Tháp: “Tôi có mất như mù mới dẫn sói về nhà thế này. Không ngờ rằng hai mẹ con cô lại là trộm vặt, dám trộm đồ chơi của con tôi.”


Bên cạnh người phụ nữ đó là một bé trai, đứng không cách hai mẹ con Lý Mộc Tháp là bao. Đột nhiên, bé trai cầm đồ chơi lực sĩ Kim Cương biến hình trong tay, hùng hổ đánh vào người Lý Mộc Tháp: “Mày là tên trộm, nghèo rớt mồng tơi, còn dám nói dối. Tại sao mày có thể mua được món đồ chơi như thế này chứ? Rõ ràng là mày trộm của tao mà còn không dám nhận nữa”


Mẹ Lý Mộc Tháp vội vàng che chở cho con trai: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Mộc Tháp cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chỉ là nó tò mò một chút, không phải nó thật sự muốn lấy trộm món đồ chơi này đâu.”


Vẻ mặt Lý Mộc Tháp vô cùng quật cường, cậu bé ngẩng đầu lên: “Lực sĩ Kim Cương biến hình này không phải là do con trộm, là một dì nhỏ bán cho con. Con không ăn trộm, con không phải ăn trộm”


“Bán cho mày sao? Mày có biết bao nhiêu tiền một con Lực sĩ Kim Cương biến hình này không? Mày có tiền không?” Nét mặt cô gái trang điểm lòe loẹt đây khinh bỉ.


Mẹ Lý Mộc Tháp kéo con trai mình qua: “Mộc Tháp, con phải nói thật cho mẹ nhé. Món đồ chơi này là do con mua thật sao?”


Lý Mộc Tháp gật đầu một cái: “Đúng vậy, con không có nói láo. Sáng sớm hôm qua con có gặp một di, là di ấy bán cho con.”


Cô gái trang điểm lòe loẹt chỉ tay vào cậu bé rồi nói: “Được, nếu như mày đã nói là có một di bán cho mày. Thể tao hỏi mày, mày mua cái này bao nhiêu tiền? Còn cả cái người di đó ở đâu?”


Mẹ Mộc Tháp cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Con mua món đồ chơi này hết bao nhiêu tien.”


Lý Mộc Tháp do dự một chút: “Một trăm nghìn, nhưng mà trên người con chỉ có mười nghìn. Phần còn lại di ấy nói con có thể từ từ trả dần cũng đưoc”


“Một trăm nghìn sao? Mấy người đều nghe thấy rồi đó, một trăm nghìn mà có thể mua được món đồ chơi như vậy sao? Đúng là nực cười mà” Cô gái trang điểm lòe loẹt đẩy người Lý Mộc Tháp, giơ món đồ chơi trong tay Lý Mộc Tháp lên, mặt vô cùng đắc ý giống như là cô ta đã tìm được chứng cứ chứng minh Lý Mộc Tháp ăn trộm vậy.


Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán. “Ui, bây giờ, bảo mẫu cũng không nhờ vả được mà.”


“Đúng vậy, đúng vậy. Chẳng vẻ vang gì mà trộm đồ, còn dạy con mình trộm đồ nữa chứ.”


“Chuyện này tôi từng nghe mẹ Lý Mộc Tháp nói. Con trai cô ta bị bệnh tim bẩm sinh, người chủ còn đối xử với cô ta vô cùng tốt, cho phép cô ta được dẫn theo con trai mình đến ở. Tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ biết điều, không ngờ rằng lại là một tên ăn trộm.”


“Con người mà, nhìn thấy lợi ích thì sẽ không còn nghĩ đến ân tình nữa đâu”


Đám người xung quanh bắt đầu dị nghị, khiến cho mẹ con


Lý Mộc Tháp nhức dầu.


Mẹ Lý Mộc Tháp cổ hết sức giải thích cho con trai: “Bà chủ, Mộc Tháp nhà tôi tuyệt đối không ăn trộm đâu. Tôi tin nó.” Cô gái trang điểm lòe loẹt kinh ngạc nói: “Ý cô là chúng tôi đổ oan cho hai người sao? Mẹ Mộc Tháp à, cô có còn lưong tâm không thế?”


Nói xong, cô ta quay đầu nhìn sang người đàn ông mặc áo sơ mi lam vẫn luôn im lặng ở bên cạnh: “Ông xã à, lúc anh đưa mẹ con cô ta về, em đã nói hai mẹ con không trong sạch mà. Lúc ấy anh còn không tin. Bây giờ thi tốt rồi, nhân chứng vật chứng rõ ràng mà hai mẹ con họ cũng không chịu thừa nhận, giống như là chúng ta bắt nạt mẹ con họ vậy.”


Người đàn ông mặc áo sơ mi lam nhíu mày, đi đến trước mặt mẹ Lý Mộc Tháp: “Neu như là vậy thì hai người thu dọn rồi rời khỏi đây đi.”


Khuôn mặt mẹ Mộc Tháp đầy kinh ngạc: “Ý của ông chủ là muốn đuổi việc tôi ạ?” Cô gái trang điểm lòe loẹt chỉ vào hai người họ: “Đuổi việc hai người đã là dễ dãi với hai người rồi. Chẳng nhẽ cô muốn tôi đi bảo cảnh sát sao?”


Mạc Hân Hy chạy tới, đứng chân lại trước mặt hai mẹ con Lý Mộc Tháp: “Đã báo cảnh sát chưa vậy? Tốt lắm, phiên chị báo cảnh sát luôn đi. Để cảnh sát điều tra rõ ràng xem là đứa bé này có trộm đồ của mấy người không. Mấy người đừng có mà ý đông ức hiếp, bêu xấu hai mẹ con họ”


“Ỷ động ức hiếp á? Cô là ai?” Người đàn ông mặc áo sơ mi lam khó chịu, quan sát Mạc Hân Hy từ trên xuống dưới, cảm thấy rất quen mất nhưng lại nhất thời chưa nhớ ra. “Tôi chính là người di đã bán lực sĩ Kim Cương biến hình này cho Lý Mộc Tháp.” Mạc Hân Hy vốn dĩ chẳng thèm coi hai vợ chồng này ra gì. Có được mấy đồng tiền thối mà cũng ra vẻ ta đây, vênh váo hống hách. Những người như vậy có tầm nhìn rất hạn hẹp, không có triển vọng gì cả.


Người lớn đang nói chuyện, đột nhiên thâng bé vừa đánh Lý Mộc Tháp chạy đến trước mặt Lý Mộc Tháp, cầm lực sĩ Kim Cương biến hình trong tay đánh lên mặt Lý Mộc Tháp. Cái dáng vé tàn bạo đó không giống như một đứa trẻ.”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mộc Tháp lập tức sưng vù lên nhưng mà hai mẹ con họ cũng không dám trả đũa.


Mạc Hân Hy dùng một tay, nhấc bổng thằng bé kia lên: “Mới có tỉ tuổi mà sao lại ác độc như thế rồi chứ?”


Sau đó, cô cố ý buông lỏng tay, thằng bé thuận thế ngã lăn quay trên đất. Ngay lập tức, thằng bé khóc thét om sòm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK