Sau khi ngất điện thoại, Long Thiên đi tới trước cửa phòng của em trai. Bởi vì hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Long Bách tới bốn giờ chiều mới bắt đầu đi ngủ trưa. Lúc này nhóc mập còn chưa ngủ đậy, cuộn tròn trên giường ngủ rất say Cậu bé nhìn em trai một lúc lâu, quay người dặn dò Tô Cẩm: “Tôi có chuyện cần ra ngoài một lát, chị nấu cơm tối xong thì để Long Bách ăn trước địt”
Sau đó, cậu bé mở cửa rời đi Trong lúc đợi thang máy, trong lòng cậu có một dự cảm. Giọng nói của Lư Tử Tín rất căng thẳng, cậu ấy lại trông rất giống Long Bách, vậy thì kết quả giám định rất có khả năng họ là anh em ruột.
Nếu như Tử Tín cũng là anh em ruột với cậu bé, vậy năm đó Mạc Hân Hy rốt cuộc đã sinh bao nhiêu người con? Vì sao lại vứt bỏ bọn họ?
Như cậu bé biết, lúc Mộc Lam ba tuổi được Lư Giai Y phát hiện ở cô nhỉ viện Hà Thành mới đưa về nhà họ Lục. Lúc gặp gỡ Tư Nhã càng thảm hơn, suýt chút nữa bị bố mẹ nuôi bạo hành đến chết!
Năm đó Mạc Hân Hy chỉ đem theo Vũ Tuệ và Minh Húc, những đứa con khác cô ta đều vứt bỏ.
Là bởi vì bọn họ đều sức khỏe yếu, chữa bệnh tốn nhiều tiền hay sao?
Nếu năm đó đã nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ, bây giờ còn hao tâm tổn sức tìm về làm gì? Nếu như chỉ vì muốn lấy lòng nhà họ Lục, vậy cô ta cũng là con người đạo đức giả quá rồi!
Đang nghĩ ngợi thì thang máy tới. Cửa thang máy mở ra, Mạc Hân Hy xách một túi rau củ và trái cây bước ra. Nhìn thấy Long Thiên, cô vui mừng nói: “Long Thiên, mẹ mua rất nhiều rau, lát nữa con và Long Bách qua nhà ăn cơm nhé?” Nhìn thấy con trai, cô không kìm nổi mà nhiệt tình mời.
Long Thiên lạnh lùng lườm cô một cái, giọng nói thờ ơ, còn phảng phất một chút oán hận: “Cô cứ làm cho bọn họ ăn đi, tôi không thích ăn đồ cô nấu. Còn nữa, sau này không có chuyện gì thì đừng chạy tới nhà tôi nữa. Chúng tôi không hoan nghênh côi”
Mạc Hân Hy bị lời nói của cậu bé làm cho đau nhói: “Long Thiên, mẹ, mẹ chỉ muốn bù đắp cho các con!”
“Năm đó nhãn tâm vứt bỏ chúng tôi, bây giờ lại giả vờ bù đắp. Chúng tôi sẽ không nhận cô đâu!” Long Thiên nói thẳng.
Mạc Hân Hy đau lòng giải thích: “Long Thiên, không phải như vậy đâu. Mẹ chưa từng vứt bỏ các con!” Cô còn chưa nói hết, Long Thiên đã đi vào thang máy nhấn nút đóng cửa lại Mạc Hân Hy vội vàng nhấn nút chặn thang máy lại, nước mắt rơi xuống: “Long Thiên, con phải tin mẹ, mẹ thực sự không vứt bỏ các con Năm đó là..”
Cô còn chưa nói hết, liền bị Long Thiên ngắt lời: “Cô không cần giải thích, tôi không muốn nghe!”
Nói rồi, cậu bé đẩy mạnh Mạc Hân Hy ra, nhanh chóng đóng thang máy lại.
Mạc Hân Hy cứ như vậy mà nhìn vóc dáng bé nhỏ của Long Thiên biến mất trong thang máy.
Cô không kìm được mà ngồi sập xuống sàn hành lang khóc lớn.
Trong thang máy, Long Thiên ngước đầu lên, trong mắt có thứ gì đó nhói lên Cậu bé sụt sùi mũi, không để cho nước mắt rơi xuống.
Sau khi xuống lầu, cậu móc ra khăn giấy lau mũi, chỉnh lại tâm trạng rồi mới đi tới nhà của Lư Tử Tín.
‘Vừa tới cửa, mới gõ một tiếng Lư Tử Tín đã lao ra mở cửa.
Lư Tử Tín nhìn thấy Long Thiên, khóe mắt lập tức đỏ sọc: “Cậu tới rồi!”
Cậu bé không biết bọn họ rốt cuộc ai mới con trưởng, cho nên không biết phải xưng hô thế nào mới đúng Long Thiên lặng lẽ đi vào, nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện nhà của Lư Tử Tín rất nhỏ, nhưng nội thất bố trí rất đẹp, ấm áp, rất có hương vị gia đình.
Khúc Lăng Cường đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy Long Thiên tới liền đi ra.
Long Thiên nhìn anh ta, không nói gì, tự mình đi tới ghế sô pha ngồi xuống “Kết quả giám định đâu?” Một lúc lâu sau cậu bé mới hỏi