Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6


Lúc Mạc Hân Hy ra khỏi biệt thự nhà họ Lục đã hơn mười một giờ đêm


Vào giờ này ở vùng ngoại ô thành phố thì làm gì có taxi


Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi xe, đúng lúc Lý Duy Lộc gọi tới


“Alo, anh Lý, có phải là Vũ Tuệ vừa khóc lóc đòi mẹ nữa không?”


Từ khi khi sinh ra đến giờ, Minh Húc và Vũ Tuệ vẫn luôn ở bên cạnh cô, đặc biệt là buổi tối lúc Vũ Tuệ chuẩn bị đi ngủ, nhất định phải nghe cô kể chuyện mới chịu ngủ


Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói mềm mại của Vũ Tuệ: “Mẹ, con không vừa khóc vừa gào như chị đâu! Vũ Tuệ rất nghe lời, rất ngoan. Chúng con đi đón mẹ, mẹ chờ một lát, chúng con lập tức tới ngay.”


Nghe xong lời con gái nói, Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn về phía xa, quả nhiên có một chiếc ô tô đang chạy nhanh đến chỗ cô bên này


Xe mới vừa dừng hẳn, Vũ Tuệ đã không thể chờ đợi được nữa từ bên trong chạy ra ngoài, bổ nhào vào lồng ngực của Mạc Hân Hy: “Mẹ, Vũ Tuệ rất nhớ mẹ!”


Mạc Hân Hy ôm lấy con gái: “Mẹ cũng rất nhớ con.”


Lý Duy Lộc bước xuống từ trên xe, giúp hai mẹ con cô mở cửa xe: “Có lời gì thì lên xe trước rồi hãy nói, nơi này còn nằm trong khu biệt thự, cẩn thận bị mấy người giám sát quay được.”


Nghe Lý Duy Lộc nói, Mạc Hân Hy nhanh chóng ôm con gái lên xe


Trên xe, Mạc Minh Húc dựng ngón tay cái lên với cô: “Mẹ, biểu hiện hôm nay của mẹ rất tốt nha! Thành công ngăn được em gái Mộc Lam quấy rối.”


Mạc Hân Hy cau mày: “Con lại xâm nhập hệ thống giám sát của nhà họ Lục sao?”


Lục Khải Vũ này làm việc vô cùng cẩn thận, Minh Húc ba lần bốn lượt dùng kỹ thuật hacker xâm nhập hệ thống giám sát của biệt thự nhà họ Lục như vậy, chỉ sợ chẳng mấy chốc anh sẽ phát hiện ra


Mạc Minh Húc cảm giác được mẹ tức giận, giọng điệu lập tức thay đổi, nhào vào trong ngực cô: “Mẹ, hôm nay là lần đầu tiên mẹ đến nhà họ Lục, chúng con đều cực kỳ lo lắng cho mẹ, cho nên mới xâm nhập hệ thống giám sát của nhà họ Lục.”


Nhìn dáng vẻ con trai lấy lòng, Mạc Hân Hy bất đắc dĩ sờ đầu cậu bé: “Mẹ chỉ sợ con bị người nhà họ Lục phát hiện, làm rối loạn tất cả các kế hoạch.”


Mạc Minh Húc hất khuôn mặt nhỏ, tự tin trăm phần trăm: “Mẹ yên tâm đi, dù cho bọn họ phát hiện cũng không tìm được tới con.”


Lý Duy Lộc đang lái xe nhìn hai mẹ con bọn họ qua kính chiếu hậu: “Hân Hy, em cũng đừng trách Minh Húc. Với kỹ thuật của nó thì có lẽ nhà họ Lục bên kia tạm thời không có người nào có thể phát hiện được nó đâu.”


“Anh Lý, khó khăn lắm em mới tiếp cận được với Mộc Lam, mọi chuyện vẫn nên cực kỳ cẩn trọng.”


“Em nói rất đúng. Yên tâm đi, sau khi trở về anh sẽ để ý Minh Húc thật kỹ.” 11


Mạc Minh Húc bất mãn trừng mắt nhìn Lý Duy Lộc: “Chú Lý, chú cũng quá không có nguyên tắc và lập trường rồi! Rõ ràng chú đã đồng ý.”


Khoé môi Lý Duy Lộc lộ ra một nụ cười: “Nhưng mà bây giờ, chú lại cảm thấy mẹ con nói rất đúng.”


Mạc Minh Húc lườm một cái: “Hừ, nịnh nọt.”


Ngày thứ ba sau khi trở về, Mạc Hân Hy nhận được điện thoại do quản gia của nhà họ Lục gọi tới, mời cô mỗi thứ sáu và sáng ngày chủ nhật đến nhà họ Lục làm bánh ngọt cho Mộc Lam


Tất cả vẫn xem như thuận lợi, cuối cùng cô cũng có thể quang minh chính đại đi gặp con gái, không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng


“Mẹ, mỗi cuối tuần mẹ đều phải đi làm bánh gato cho chị Mộc Lam sao?” Vũ Tuệ ôm cô, có chút không nỡ


Mạc Hân Hy véo mũi con gái: “Mẹ sẽ cố gắng về sớm một chút với Vũ Tuệ.”


Mạc Minh Húc đeo cặp sách kéo tay nhỏ của Vũ Tuệ: “Cũng không phải mẹ sẽ đi mỗi ngày, chỉ có thứ sáu và buổi sáng chủ nhật mà thôi. Chúng ta phải ngoan ngoãn đến nhà trẻ, như vậy thì mẹ sẽ không lo lắng, mới có thể nghĩ cách mang Mộc Lam về sớm một chút.”


Bởi vì đến đầu tháng chín mới khai giảng, vì vậy Mạc Hân Hy nhờ Lý Duy Lộc tìm nhà trẻ cho Minh Húc và Vũ Tuệ


Vũ Tuệ buông tay Mạc Hân Hy, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, con nghe lời anh. Mẹ, mẹ nhanh đi làm đi! Không cần lo lắng cho bọn con.”


Mạc Hân Hy vui mừng ôm Minh Húc và Vũ Tuệ vào trong ngực, hôn một cái


Sáng ngày thứ sáu, cô dậy rất sớm, trước tiên đưa Minh Húc và Vũ Tuệ đến nhà trẻ, sau đó gọi xe đến nhà họ Lục


Xuống xe trước cửa biệt thự nhà họ Lục, còn chưa đi vào, từ rất xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Mộc Lam


“Không muốn, con không muốn tách ra với mẹ, con muốn mẹ.” Tiếng Mộc Lam khóc tan nát cõi lòng.


Mạc Hân Hy cực kỳ hoảng sợ, lúc đang chuẩn bị xông vào thì đột nhiên nghe được giọng nói của Lư Giai Y: “Khải Vũ, mặc dù anh lấy được quyền nuôi nấng và giám hộ Mộc Lam, nhưng cũng không thể nhẫn tâm ngăn cản mẹ con chúng em gặp nhau như vậy. Mộc Lam nó còn nhỏ, cần tình thương của mẹ.”


Giọng nói của Khải Vũ lạnh như băng truyền ra ngoài xuyên qua cổng sắt lớn: “Tình thương của mẹ? Mộc Lam không cần tình thương của người mẹ như cô.” Trước đây anh cũng là vì cân nhắc đến cảm nhận của Mộc Lam nên mới nhẫn nại cho Lư Giai Y ba năm. Không ngờ tới cô ta dạy dỗ Mộc Lam trở nên hung hăng ngang ngược, không coi ai ra gì, không hề lễ phép. Nếu như còn tiếp tục như vậy, Mộc Lam thật sự sẽ bị nuôi đến hư mất.”


“Mẹ, con muốn mẹ. Bố là đồ tồi, Mộc Lam không thích bố nữa.” Tiếng khóc của Mộc Lam càng thêm dữ dội


“Chú Vương, mang Mộc Lam vào nhà đi.” Giọng nói của Lục Khải Vũ rất dứt khoát, không cho phép từ chối


Chú Vương là quản gia của nhà họ Lục, làm việc ở đây hơn hai mươi năm, vô cùng trung thành. Nghe được mệnh lệnh của Lục Khải Vũ, lập tức bế lấy Mộc Lam đang gào khóc đi lên lầu


Lư Giai Y dường như còn muốn tranh thủ: “Khải Vũ, anh xem Mộc Lam khóc đáng thương biết bao. Anh để em gặp mặt con bé đi! Một tuần một lần cũng được.”


“Không cần như vậy, từ nay về sau Mộc Lam và cô không còn bất cứ quan hệ gì. Nhà họ Lục không chào đón cô.”


“Khải Vũ, những lời này quá tuyệt tình. Em đã làm sai chuyện gì? Ban đầu là em mang Mộc Lam trở về, em luôn xem con bé như con ruột, anh nói như vậy trong lòng em thật sự rất khó chịu.” Lư Giai Y lại bắt đầu khóc thút thít


“Cô mang Mộc Lam về tôi rất cảm kích, trang trí nội thất Nguyệt Tú lần này tôi sẽ để tập đoàn nhà họ Lục đầu tư cho các người hai mươi phần trăm, từ đây hai nhà không thiếu nợ nhau.”


Sau khi tập đoàn nhà họ Lục thu mua website trang trí nổi tiếng trên mạng, tiến hành gây dựng chỉnh tề lại, thành lập công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, đã hoàn toàn bắt đầu tiến quân vào lĩnh vực trang trí


Lư Giai Y còn muốn nói gì đó, lại bị Lục Khải Vũ thiếu kiên nhẫn cắt ngang


“Lời tôi đã nói xong, sau này cô đừng vọng tưởng gặp được Mộc Lam. Chú Vương, tiễn khách.”


Mấy phút sau, Lư Giai Y mặt xám mày tro đi ra từ biệt thự của nhà họ Lục


Lúc Mạc Hân Hy lướt qua cô ta thì đột nhiên bị cô ta gọi lại: “Cô này, chờ %3D một chút.”


“Cô kêu tôi?” Mạc Hân Hy quay đầu lại, trên mặt kinh ngạc


Lư Giai Y kiêu ngạo: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không gọi cô thì gọi ai?”


Mạc Hân Hy khẽ cau mày: “Tôi còn tưởng rằng đầu óc cô có vấn đề, nói chuyện với không khí đấy!”


“Cô..” Nghĩ đến còn có chuyện muốn thương lượng với đối phương, Lư Giai Y cố nhịn lửa giận, giọng điệu chậm lại: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô chính là thợ làm bánh ngọt ngày đó?”


“Đúng rồi! Sao vậy?” Đã nhiều năm như vậy mà cái đức hạnh vênh váo tự đắc kia của Lư Giai Y cũng không đổi


“Lục Khải Vũ mời cô đến làm bánh ngọt cho Mộc Lam đúng không?”


“Chuyện này liên quan đến cô sao? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” Mạc Hân Hy tức giận trả lời


Năm đó nếu không phải do cô ta, sao cô lại nhảy vào sông Trường Giang, bị một nhà Diệp Lan Ninh giam cầm, chín đứa con cũng sẽ không bị Diệp Lan Ninh mua được, đến nay tung tích không rõ


Bây giờ, Mộc Lam còn bị Lư Giai Y giáo dục thành một đứa trẻ không phân rõ phải trái, hung hăng ngang ngược


Thù mới hận cũ, cô còn chưa tìm được cơ hội báo thù! Vậy mà chính Lư Giai Y đã tự mình đưa tới cửa


Lư Giai Y lùi về sau một bước, đánh giá Mạc Hân Hy từ trên xuống dưới vài lần: “Cho dù cô không nói, tôi cũng biết rõ nhà họ Lục mời cô mỗi thứ sáu và sáng chủ nhật đến làm điểm tâm ngọt cho Mộc Lam.”


Vì để che giấu thân phận, quần áo của Mạc Hân Hy hôm nay rất bình thường, đều chỉ là một ít hàng cấp thấp


“Như vậy đi, mỗi tháng tôi cho cô bốn triệu rưỡi. Thứ sáu hàng tuần cô nghĩ cách đưa Mộc Lam ra ngoài, để cho tôi gặp con bé. Hôm nay tôi không mang nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có một triệu rưỡi này, xem như là tiền đặt cọc đi!” Nói xong, Lư Giai Y rút ra một triệu rưỡi trong túi tiền đưa tới


Mạc Hân Hy âm thầm cười mỉa ở trong lòng, mặt không chút biến sắc nhận lấy tiền: “Cô là ai? Tại sao lại muốn gặp con gái của chủ tịch Lục? Còn có, cô dùng một triệu rưỡi để đuổi ăn xin hay sao?”


“Ba triệu còn lại đợi đến khi cô đưa Mộc Lam đến, tôi sẽ chuyển khoản cho cô.”


“Tôi lại không quen biết cô, đến lúc đó cô không nhận thì làm sao bây giờ? Vả lại, người cô muốn gặp là con gái của chủ tịch Lục, bốn triệu rưỡi này cũng quá ít đi!”


Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cổ Lư Giai Y nhếch môi cười một cái: “Bằng không, cô đưa cho tôi sợi dây chuyền của cô đi. Tôi thấy hình như là hàng loại A, có lẽ cũng đáng tiền.”


“Hàng loại A? Ánh mắt của cô có vấn đề à! Sợi dây chuyền của tôi là hàng thật thuộc phiên bản giới hạn của Sofny.” Lư Giai Y có chút không nỡ che cổ


“Hàng thật? Cô lừa gạt ai đó! Không nỡ thì thôi, tôi cũng không thiếu một triệu rưỡi này của cô. Cô đi tìm người khác giúp mình đi!” Nói xong, Mạc Hân Hy muốn trả lại một triệu rưỡi đang cầm trong tay


Thấy Mạc Hân Hy từ chối mình, Lư Giai Y cắn răng một cái: “Được, tôi đưa cô. Tôi nói cô biết, dây chuyền của tôi thật sự là hàng thật, không tin cô có thể đi giám định.”


Mạc Hân Hy nhận lấy dây chuyền, cất vào túi làm như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, cô là ai? Vì sao phải tốn nhiều sức như vậy để gặp được con gái của chủ tịch Lục?”


Lư Giai Y kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Tôi là mẹ của Mạt Mạt, người yêu của chủ tịch Lục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK