Mạc Minh Húc và Long Thiên nhìn nhau rồi cúi đầu ra vẻ hối lỗi.
Nghe Mạc Hân Hy nói thế thì Lục Khải Vũ mới nhớ ra vừa nấy hình như anh cũng từng hỏi như thế nhưng hai đứa nhóc này đều cố tình đánh trống lảng.
“Phải rồi, hai con làm cách nào ra ngoài được thế?” Anh cũng rất tò mò về việc này.
Đối diện với sự dò xét của bố mẹ, Mạc Minh Húc và Long Thiên biết không thể giấu được nữa rồi, mẹ xuất hiện ở đây chắc chăn là giáo viên trong trường phát hiện họ vắng mặt nên gọi điện thoại cho cô.
Mạc Minh Húc cúi đầu đi đến trước mặt Mạc Hân Hy và kéo tay cô: “Mẹ, sức khỏe của mẹ vẫn chưa hồi phục đấy! Đừng tức giận, đều là lỗi của con, con không nên dạy Long Thiên trèo tường ra ngoài.”
Là anh cả nên cậu phải gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.
Cô đưa tay ra năm lấy tay Long Thiên và Mạc Minh Húc, cánh tay của ba người nắm lấy nhau: “Mẹ cảm thấy rất vui khi con biết dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình nhưng hai con đã là học sinh tiểu học rồi, trèo tường là chuyện không đúng, cô Lý cũng đã từ chức vì chuyện này đấy”
“Từ chức sao?” Mạc Minh Húc chau mày, chỉ là trèo tường ra ngoài thôi mà? Họ cũng không làm chuyện gí xấu xa, cũng không có gây ra sự cố gì, tại sao cô Lý phải từ chức chứ?
Long Thiên cúi đầu nhìn ba cánh tay đang nắm chặt lấy nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta có chút do dự, câu “mẹ rất vui” của Mạc Hân Hy vừa nãy khiến trái tim cậu ta rất ấm ấp, đây chính là cảm giác khi có mẹ sao?
Nhưng trong lòng cậu ta vẫn có một nút thất, cậu ta hơi do dự một chút rồi giả vờ gãi ngứa mà rút bàn tay nhỏ bé của mình lại “Tại sao cô Lý lại từ chức? Có phải là hiệu trưởng phê bình và ép buộc cô giáo không?”
Khuôn mặt cậu để lộ sự khó hiểu.
Mạc Hân Hy thở dài một cái và kéo hai đứa trẻ ngồi xuống ghế sô pha: “Không có, hiệu trưởng không hề ép buộc cô ấy nhưng cô ấy chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, tư tưởng vẫn còn rất non nớt nên bị hành động của hai con dọa cho một phen”
“Tụi con chỉ vì cấp bách nên mới trèo tường trốn học thôi mà, cũng không hề làm chuyện xấu và gây cho chuyện lớn gì, cô giáo có gì phải sợ chứ? Mạc Minh Húc rất khó hiểu trước hành động từ chức của cô Lý.
Long Thiên cũng tán thành với quan điểm của cậu và bổ sung: “Đúng vậy, tình trạng tâm lý của một người trưởng thành như cô ấy chẳng phải là quá kém rồi sao!”
Mạc Hân Hy một lần nữa lại thở dài: “Sau khi hai con trốn học thì Long Bách đã đến phòng hiệu trưởng làm ầm lên, còn làm ngón tay hiệu trưởng bị thương nữa, cô Lý có lẽ là chưa thấy qua học sinh tiểu học như thế bao giờ! Vì vậy mới kiên quyết từ chức đó”
“Cái gì! Long Bách làm hiệu trưởng bị thương sao?” Lục Khải Vũ và hai đứa con trai cùng rất kinh ngạc.
“Long Bách sao rồi? Em ấy có sao không?
Có bị đánh không?” Long Thiên nhanh chóng phản ứng lại.
Lục Khải Vũ cũng nói: “Bây giờ Long Bách đang ở đâu, một đứa trẻ như nó làm sao có thể khiến hiệu trưởng bị thương chứ?”
“Đúng vậy, chắc chắn là hiệu trưởng đã ra tay trước!” Mạc Minh Húc cũng nói thêm vào.
Mạc Hân Hy nhìn ba người đàn ông hay lý sự mà khóc cười không xong: “Long Bách không sao cả, nó vẫn đang ở trong trường!
Hiệu trưởng không hề làm gì nó cả!”