Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512: Bố chỉ yêu bản thân bố thôi


Lư Bạch Khởi gật đầu thật mạnh: “Đương con là đứa con trai đầu tiên của bố, con “Nếu như con không xuất sắc, con rất bình thường giống như các bạn nhỏ khác, chỉ biết ăn và chơi thôi! Vậy bố còn thương con không?”


Lư Bạch Khởi sững sờ một lúc, trước giờ anh †a chưa từng nghĩ qua vấn đề này: “Làm sao con có thể không xuất sắc chứ, bố và mẹ con đều tốt nghiệp ở các trường hàng đầu ở nước ngoài, trên người con có gen xuất sắc của bố, làm sao mà không xuất sắc cho được hả?”


Lư Tử Tín cười chế giêu một tiếng, lùi lại đẳng sau một bước: “Bố, nếu như bố thương con, thì tại sao bố lại dễ dàng giao con cho cậu nuôi như vậy, tại sao con xém chút nữa bị Nguyễn Hồng Nhung giết chết, mà bố lại chọn cô †a, vứt bỏ con vậy?”


“Bố, thật ra bố không hề thương con, trong lòng bố chỉ yêu bản thân bố thôi”


Đôi mắt của Lư Tử Tín dâng lên một tầng sương mù, cậu bé bây giờ cảm thấy thật may mắn, vì con người ích kỷ tư lợi, tham lam đạo đức giả trước mắt này không phải là ba ruột của cậu bé, Cho nên, Lư Tử Tín mới có thể quả quyết thẳng thắn từ chối bất kỳ sự cầu xin làm hòa của ông ta.


Lư Bạch Khởi không ngờ rằng đứa con trai luôn luôn im lặng lại có thể nói ra những lời nói sâu sắc như vậy, anh ta vội vàng lên phía trước, kéo lấy cánh tay của Lư Tử Tín: “Tử Tín, con nghe bố giải thích, trước giờ bố chưa từng vứt bỏ con.


Bố làm như vậy vì bố có lí do”


“Con yên tâm, đợi đến khi nhà máy dược phẩm của nhà họ Lư được xây dựng xong, bố sẽ thương lượng với cậu con, dù cậu con muốn cái gì đi chăng nữa thì bố cũng sẽ đồng ý, bố nhất định sẽ khiến con được nở mặt nở mày khi con được đón về nhà họ Lư.


Lư Tử Tín nhìn anh ta chấm chẳm, bình tính nói: “Bố, lẽ nào bố chưa từng nghỉ ngờ sao?”


“Nghỉ ngờ cái gì?” Lư Bạch Khởi nhíu mày, trong lòng bất ngờ cảm thấy có một chút bất an.


Khóe miệng Lư Tử Tín cong lên ý cười nhạt: “Thật ra Nguyễn Hồng Nhung nói rất đúng, thật ra con không phải là con của bố, con của bố vừa sinh ra đã chết rồi, năm đó con được mẹ nhận nuôi từ nước ngoài”


Lư Bạch Khởi kinh ngạc nhìn cậu bé, rất lâu sau mới nở nụ cười: “Tử Tín, con không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy Nguyễn Hồng Nhung bố cũng có thể hiểu, nhưng con cũng không thể bịa đặt lừa gạt bố được đâu!”


“Con không có bịa đặt lừa gạt bố, nếu như bố không tin, thì bây giờ chúng ta đi làm giám định quan hệ cha con!” Khuôn mặt nhỏ của Lư Tử Tín mang theo sự nghiêm túc và kiên định trước giờ chưa từng có.


Cậu bé muốn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Lư Bạch Khởi, cách tốt nhất là nói ra thân phận thật sự của chính mình, thì Lư Bạch Khởi mới không còn lý do để tranh giành quyền giám hộ nữa, lúc đó Tử Tín mới có thể đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lư.


Lư Bạch Khởi nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên gương mặt nhỏ nhản của Lư Tử Tín, những kí ức mà anh ta cố tình bỏ qua trong kí ức hiện về, anh 1a không thể tin được, lùi về sau một bước: “Không thể nào, làm sao có thể! Lăng Ái không thể nào lừa gạt bố được”


Lư Tử Tín nhìn anh ta một cái, không chút lưu luyến nào quay người định rời đi.


Nhưng mà, Lư Bạch Khởi đột nhiên như phát điên lên, lập tức quay người từ đẳng sau ôm lấy Tử Tín: “Con là con trai của bố, đây là sự thật không ai có thể thay đối được, chỉ có Lư Bạch Khởi bố mới có thể sinh ra đứa con thiên tài thông, minh đến như vậy!”


Lư Tử Tín kinh hoàng, cậu bé khóc thét lên: “Cứu với, cứu tôi với!”


Mười giờ sáng, trong chung cư có khá ít người qua lại, bọn họ lại đứng trong nơi khuất tâm nhìn, cho nên không ai để ý đến bọn họ.


Lư Bạch Khởi vác Lư Tử Tín trên vai, chuẩn bị cưỡng ép mang cậu bé đi Chỉ là, vừa xoay người một cái, lại bị ba nhóc con đứng chặn đường đi của anh ta.


“Gác cổng của chung cư chúng tôi rất nghiêm khắc, làm sao ông vào được đây?” Mạc Minh Húc bẻ cổ tay hỏi.


“Lư Tử Tín là bạn của chúng tôi, ông là ai? Ăn phải mật gấu hay sao mà dám ở đây bắt người”


Long Bách cười chế giễu, bay ra thế chuẩn bị đánh bất cứ lúc nào.


“Nhìn dáng vẻ của ông cũng giống con người mà, không lẽ lại là một tên buôn người! Ông tự chủ động thả người xuống, hay là chờ bọn tôi động thủ hả!” Long Bách đưa tay lên, nhẹ nhàng thổi bụi trên tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK