Bạch Vĩ Hạo vốn đang chột dạ lại bị tiếng cười này của cô trêu chọc làm đỏ bừng mặt.
“Chủ tịch Bạch, hồi đại học anh không quen bạn gái nào đúng không?” Đầu năm nay, thế nhưng vẫn còn người đàn ông sẽ đỏ mặt vì đi thuê phòng cùng một cô gái, Mạc Hân Hy cảm thấy chuyện này thật đáng kinh ngạc.
“Tổng giám sát Lam, ý cô là gì?” Bạch Vĩ Hạo cố giả vờ bình tĩnh Mạc Hân Hy chớp chớp mắt: “Chủ tịch Bạch, hôm qua khi tôi và chồng về nhà, có tình cờ nhìn thấy anh đang đỡ một người phụ nữ đi vào cái khách sạn tên là Bạch Liên gì đó…”
“Người phụ nữ đó là aï? Bạn gái của anh hả?”
Mạc Hân Hy tò mò hỏi Bạch Vĩ Hạo kinh ngạc đứng bật dậy từ ghế: “Cô…bọn cô thấy được?”
Mạc Hân Hy gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn nghĩ ngờ người phụ nữ đó là Đào Lệ Mẫn, nhưng chồng tôi lại khẳng định không phải. Chúng tôi suýt chút nữa đã mang chuyện này ra đánh cược!”
Bạch Vĩ Hạo tức giận dùng ngón tay chỉ vào Mạc Hân Hy: “Cô, vợ chồng hai người thật đúng là. Ai lại dùng nỗi khổ của người khác để làm chuyện đánh cược thế?”
“Khổ? Chủ tịch Bạch, loại chuyện này đối với đàn ông bọn anh làm sao có thể nói là khổ được?
Anh nên cảm thấy là một loại hưởng thụ mới đúng. Mà người phụ nữ kia có phải Đào Lệ Mẫn không?”
Bạch Vĩ Hạo tức giận liếc mắt nhìn cô: “Không phải, tôi đã sớm không còn cảm giác với Đào Lệ Mẫn nữa rồi. Cô ta thay đổi thật sự quá đáng sợ!”
“Thế người kia là ai?” Mạc Hân Hy thật sự rất †ò mò, là ai có thể khiến một học sinh ba tốt như Bạch Vĩ Hạo động lòng, còn qua đêm với nhau trong khách sạn như vậy.
Nghe nói bố mẹ của Bạch Vĩ Hạo đều là giáo viên cấp hai, từ nhỏ đã yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc đối với Bạch Vĩ Hạo. Bản thân anh ta cũng giữ mình rất trong sạch, tư tưởng bảo thủ, bốn năm đại học chưa từng qua lại với bất kỳ cô gái nào.
Một người ngoan ngoãn như vậy thế mà vẫn có lúc không thể kiềm chế! Mạc Hân Hy quả thực rất muốn biết thân phận của đối phương, Nhìn thấy vẻ mặt bà tám của Mạc Hân Hy, Bạch Vĩ Hạo liền nghiêm mặt chỉ tay về phía cửa: “Tổng giám sát Lam, đây là chuyện riêng của tôi, thứ lỗi không thể báo cáo. Nếu không có chuyện gì nữa, mời cô đi ra ngoài!”
“Chủ tịch Bạch, mọi người đều đã lớn cả rồi Chuyện này không có gì to tát cả. Anh đừng xấu hổi” Mạc Hân Hy còn muốn nói tiếp nhưng Bạch Vĩ Hạo đã đẩy cô ra khỏi cửa.
Ở cửa, cô tình cờ đụng phải Đào Lệ Mẫn.
“Tổng giám sát Đào? Cô đến tìm chủ tịch Bạch sao?” Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc.
‘Vẻ mặt Đào Lệ Mẫn rất quái lạ, như thể ai đó đã cướp mất đồ của cô ta vậy.
“Chủ tịch Bạch có bạn gái?” Đào Lệ Mẫn hỏi.
“À! Đúng, hôm qua tôi có gặp bọn họ, cô gái đó rất xinh đẹp!” Mạc Hân Hy cố ý chọc tức cô ta.
Người phụ nữ này thật đúng là cực phẩm trà xanh, trong lòng nhớ thương chồng cô nhưng ngoài miệng vẫn để Bạch Vĩ Hạo làm lốp dự phòng, cho rằng đàn ông trên đời này đều phải vây quanh mình.
“Thế sao? Vậy chúc mừng chủ tịch Bạch.”
Giọng điệu của Đào Lệ Mẫn có chút quái lạ, cô ta liếc nhìn phòng làm việc của Bạch Vĩ Hạo rồi quay trở lại phòng của mình Mạc Hân Hy nhìn theo bóng lưng của cô ta, †âm trạng vô cùng vui vẻ.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng Bạch Vĩ Hạo cũng đã có thể chấm dứt hy vọng với ả trà xanh Đào Lệ Mắn này, đây cũng coi như là một chuyện đáng mừng.
Sau khi Đào Lệ Mẫn trở lại văn phòng, cô ta trực tiếp gọi vào số của Phan Lệ Tư: “Tối nay tiến hành theo kế hoạch! Nếu thành, sau này chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi cô”
Cúp điện thoại, cô ta nở một nụ cười khó lường.
“Mạc Hân Hy, sau đêm nay, tôi xem cô còn đắc ý kiểu gì!”