Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161


Mẹ Lục không nói gì, bước đến chỗ con trai, bà ta nhíu mày ngửi mùi trên người anh: “Tối nay con ăn gì?”


Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua Mạc Hân Hy: “Con cùng Hân Hy đi ăn bún ốc phố Tây.”


Mẹ Lục kinh ngạc trợn to mắt: “Hai đứa? Đi hẹn hò sao?”


Một nụ cười hạnh phúc hiện ra trên khóe môi của Lục Khải Vũ: “Đúng vậy. %3D Chúng con đi hẹn hò.”


Mẹ Lục vui vẻ nắm lấy tay của Mạc Hân Hy: “Mau nói cho mẹ biết, ngoài ăn bún ốc ra hai đứa còn làm gì nữa? Đi xem phim chưa? Nó có dẫn con đi mua sắm không?”


“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, Hân Hy mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Khải Vũ kéo Mạc Hân Hy vào lòng như bảo vệ cô.


Mẹ Lục chỉ tay vào anh: “Con đúng là không có lương tâm, mẹ và vợ con tâm sự vài câu thì sao chứ? Đồ nhỏ %3D mọn.”


“Mẹ, hôm nay bọn con thật sự rất mệt. Nếu mẹ có gì muốn nói thì đợi ngày mai rồi chúng ta nói chuyện sau.”


Nói xong, anh nắm lấy Mạc Hân Hy rồi nhanh chóng bước lên lầu.


Mạc Hân Hy cảm thấy như vậy thật không lịch sự chút nào, cô bèn mỉm cười quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ ngủ ngon, mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút.”


Mẹ Lục mỉm cười, khoát tay ra hiệu cho cô nhanh chóng đi lên lầu.


Đứa con trai cả lạnh lùng, tính tình khó hiểu cuối cùng cũng đã biết nở nụ cười hạnh phúc vì tình yêu rồi, thật tốt Sau khi Mạc Hân Hy đi lên lầu, cô thấy Mộc Lam đã ngủ, nhưng Tư Nhã thì vẫn còn thức đợi cô.


“Mẹ!” Nhìn thấy cô, Tư Nhã liền chạy tới, ôm lấy cô không buông.


Mạc Hân Hy bước vào phòng ôm lấy con gái, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Lục Khải Vũ đứng ở ngoài cửa có chút buồn bực, nhìn cửa phòng hồi lâu rồi thở dài một hơi, chán nản đi về phòng.


Xem ra đêm nay không được ngủ cùng với vợ rồi.


Tư Nhã nằm trên giường, ôm chặt lấy Mạc Hân Hy: “Mẹ, con nhớ mẹ, con yêu mẹ.”


Cô bé dường như đã rất buồn ngủ rồi nhưng vẫn cố đợi Mạc Hân Hy về nhà, cô bé vừa nhắm mắt vừa lặp lại câu nói này một lần nữa.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con gái, trong lòng Mạc Hân Hy mềm nhũn, không nhịn được hôn lên mặt con gái một cái: “Tư Nhã, mẹ cũng yêu con, ngủ đi con.”


Sau khi Tư Nhã đã ngủ, cô cẩn thận rút cánh tay của mình ra và đi vào phòng tắm.


Tắm xong, cô vừa bước ra khỏi phòng tắm và đang lau tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ.


Cô có chút nghi ngờ mở cửa ra, Lục Khải Vũ với vẻ mặt đau khổ đang đứng ở trước cửa: “Bà xã, anh đau bụng quá.”


Sợ Tư Nhã bị đánh thức, Mạc Hân Hy nhanh chóng kéo anh ra ngoài, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.


“Có phải là do ăn bún ốc không?” Cô trầm giọng hỏi.


Lục Khải Vũ gật đầu: “Chắc là vậy rồi. Anh đau không ngủ được nữa.” Nói xong, anh lén lút nhìn cô.


Quả nhiên, Mạc Hân Hy bất lực nhìn chằm chằm vào anh: “Em đã sớm nói với anh là anh không thể ăn được, anh vẫn cứ không tin! Bây giờ thì hay rồi, đau dạ dày rồi chứ gì?”


Lục Khải Vũ nắm lấy tay cô cầu xin: Bà xã, em giúp anh xoa bóp đi!”


Một người đẹp trai lạnh lùng như anh lại có cái biểu cảm này, độ sát thương dường như tăng lên gấp mười lần, khiến Mạc Hân Hy không thể nói từ chối với anh được.


Cô thở dài, dìu Lục Khải Vũ đi vào phòng ngủ chính.


Lục Khải Vũ rất tự giác nằm xuống giường rồi vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho cô ngồi xuống.


Mạc Hân Hy có chút nghi ngờ: Có thật là anh bị đau dạ dày không đó?”


Tại sao khi bước đến giường, động tác của anh lại mạnh mẽ như vậy?


Lục Khải Vũ lập tức nhíu mày, sau đó ôm bụng: Đau quát”


Mạc Hân Hy bị anh đánh bại, cô đành vươn tay nhấn vào huyệt Trung Quản của anh, bắt đầu xoa bóp Đông cho anh.


Lục Khải Vũ trìu mến nhìn cô: “Bà xã, em học xoa bóp Đông y từ khi nào vậy?


“Bố của Lý Duy Lộc là một thây thuốc Đông y nổi tiếng ở địa phương, những năm trước đây em vẫn luôn đi theo ông ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK