Một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau mọi người truyền đến: “Trong thời gian làm việc, mấy người ở đây làm ầm làm ĩ cái gì vậy hả?”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một Đào Lệ Mẫn mặc trang phục đầy chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm, trang điểm tinh tế và vẻ mặt nghiêm túc, thì đều liền cúi đầu xuống rồi nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Đào Lệ Mẫn đi tới trước mặt Mạc Hân Hy, khóe miệng nở một nụ cười: “Tổng giám sát Lam, chúc mừng cô, nhưng mà hôm nay là thứ hai. Công ty ngay lập tức phải triệu tập một cuộc họp để thảo luận về việc thiết kế bảo tàng khoa học công nghệ và các Chương trình của đài truyền hình . Cô như thế này là đang vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến thời gian của mọi người, có vẻ như không thỏa đáng cho lắm.
Cô ta hôm nay đọc thấy hot search, không ngờ rằng Lục Khải Vũ thật sự sẽ kết hôn với người phụ nữ này, hơn nữa còn cố ý công bố ra ngoài chuyện tình giả tạo giữa bọn họ để cho mọi người chúc phúc.
Mạc Hân Hy, người con gái này vừa không có vóc dáng, lại còn không có học thức, đã thế dung mạo cũng tầm thường, cô ta dựa vào cái gì mà lại có được sự say mê của Lục Khải Vũ cơ chứ.
Ghen tuông giống như hàng vạn con kiến, cứ đang nuốt chửng trong lòng Đào Lệ Mẫn, cô ta cũng không thể giả vờ lễ phép và khiêm nhường được nữa.
Mạc Hân Hy cúi đầu xuống nhìn thời gian trên máy tính của đồng nghiệp, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đào Lệ Mẫn: “Bây giờ còn cách giờ vào làm việc năm phút nữa và cách cuộc họp mười lăm phút nữa. Tổng giám sát Đào, mặc dù chúng ta ngang cấp với nhau, nhưng mà hình như cô không có quyền can thiệp vào thời gian riêng của nhân viên đầu nhỉ! “
Sau lưng bọn họ, có một nhân viên nói thì thầm: “Đúng vậy, còn chưa đến giờ vào làm việc mà! Không phải chỉ là đi du học về thôi sao? Có gì mà đắc ý vậy chứ.”
Đôi lông mi giả của Đào Lệ Mẫn hơi run lên, cô ta chỉ vào Mai Huyền My ở phía sau lưng rồi gào lên: “Tài liệu mà kêu cô chuẩn bị cô đã chuẩn bị xong hết chưa. Đừng có suốt ngày không có tinh mắt biết điều gì hết như vậy.”
Mai Huyền My cúi đầu, thận trọng dè dặt trả lời: “Tổng giám sát Đào, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Đào Lệ Mẫn có chút không cam chịu trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy, sau đó đi vào văn phòng của mình mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tiêu Dao ở bên cạnh Mạc Hân Hy thay cô bênh vực kẻ yếu một cách tức giận: “Tổng giám đốc Bạch không biết là nghĩ cái gì nữa, một bộ phận thiết kế vậy mà lại sắp xếp tới hai tổng giám sát, đây không phải là cố ý khiến chị phải mất mặt khó coi sao?”
Các đồng nghiệp khác cũng hùa theo nói: “Đúng, đúng đó, công việc sau này thì chúng tôi phải nghe theo ai đây?”
Sau khi nói xong, thấy mọi người dường như không còn kích động như vừa rồi nữa, thì cô mới xoay người quay về phòng làm việc của mình.
“Tiêu Dao, đợi một chút em đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu cần thiết cho cuộc họp chưa?” Cô liếc nhìn thời gian, cách cuộc họp còn khoảng mười phút nữa.
“Em đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Tuy nhiên, em nghe nói chủ tịch Bạch hình như chuẩn bị giao toàn bộ công việc của Bảo tàng Khoa học Công nghệ cho Mạc Hân Hy thấy mọi người có vẻ như rất không hài lòng với Đào Lệ Mẫn, liền nhanh chóng trấn an họ: “Tất cả chúng ta đều là vì tương lai của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú và vì ví tiền của chính chúng ta mà phấn đấu. Các bạn phải tin tưởng vào chủ tịch Bạch, nếu anh ấy đã đưa ra quyết định như thế này, thì nhất định sẽ có sự sắp xếp ổn thỏa hợp lý.
“Tổng giám sát Đào từ nước ngoài trở về, ở quốc tế đã giành được khá nhiều giải thưởng lớn. Dự án Bảo tàng Khoa học Công nghệ lần này cũng là do cô ấy thực hiện. Mặc dù tính khí của cô ấy có thể có đôi chút không tốt, nhưng mà đi theo cô ấy, mọi người nhất định sẽ học được rất nhiều thứ.”
tiếp cận đối với môi trường nhân văn và địa lý của Hà Thành, và mỗi chỉ tiết đều được cân nhắc rất chu đáo cẩn thận.
Những người đang ngồi đều là những nhà thiết kế trong nghề có kinh nghiệm, nghe xong ý tưởng của cô ta, họ không thể không biểu lộ ra ánh mắt tán dương.