Chỗ nóng bỏng của anh kề sát vào người Mạc Hân Hy: “Vợ à, em biết rõ em đang bị thương, không thể… Đồ thối tha này, em rõ ràng đang muốn tra tấn anh đúng không?”
Chóp mũi anh chống lên chóp mũi Mạc Hân Hy, hô hấp hai người quyện lại với nhau.
Trong giọng nói trầm thấp là đau đớn đang hết sức đè ép.
Mạc Hân Hy chủ động khẽ hôn lên môi anh một cái, nhớ đến chuyện anh đi thắt ống dẫn tinh vì mình thì hốc mũi ê ẩm, vành mắt đỏ lên.
“Chồng ơi, cám ơn anh, cám ơn anh đã yêu em như thế”.
Cô ôm chặt lấy Lục Khải Vũ, lại một lần nữa chủ động dâng lên nụ hôn của mình.
Lục Khải Vũ hôn trả lại cô một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng ôm cô thở hổn hển: “Vợ à, đừng nhúc nhích, đừng tra tấn anh nữa. Nếu em thực sự có ý nghĩ cám ơn anh yêu em thì chờ khi vết thương trên người em tốt lên rồi mình nói chuyện tiếp được không?”
“Đây không phải là em đang cám ơn anh yêu em, đây rõ ràng là em muốn mạng của anh mà”
Nói xong, Lục Khải Vũ cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp đứng dậy, vọt vào phòng tắm.
“Chồng ơi, anh muốn làm gì?” Mạc Hân Hy đứng dậy, lúc nhìn đến chỗ nào đó trên người Lục Khải Vũ thì mặt cô lập tức xấu hổ đỏ bừng.
Lục Khải Vũ thở phì phò nhìn cô, nghiến răng nói: “Anh đi tắm nước lạnh đã”
Mạc Hân Hy như đứa bé mắc sai lầm, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, thật xin lỗi, em không cố ý”
Chỉ là trong lòng cô thấy cảm động nên muốn chủ động bày tỏ một chút tình yêu của mình với anh, thật sự không cố ý.
Thấy khuôn mặt thẹn thùng, biểu cảm co quắp cúi đầu của cô có phần đáng yêu, Lục Khải Vũ cảm giác mình thật sự sắp không kiềm chế được.
“Chờ vết thương của em lành lại, anh nhất định sẽ làm cho em không xuống giường được”
Bỏ lại câu nói này, anh vội vàng vọt vào phòng tắm.
Mạc Hân Hy nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, nghĩ đến lời Lục Khải Vũ vừa mới nói, cùng với chuyện có thể xảy ra sau khi vết thương của cô tốt lên.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng vùi vào trong chăn.
Là ai nói anh lạnh lùng, là thẳng nam không hiểu lãng mạn, người đàn ông này rõ ràng chính là cao thủ tán gái được chưa.
Trong biệt thự nhà họ Lục, không chỉ mỗi Lục Khải Vũ cảm thấy bực bội, khó chịu.
Dưới tầng, các con thông minh tuyệt đỉnh của anh lúc này cũng đang lâm vào tình trạng muốn điên.
Lục Minh Húc, Lục Tấn Khang và mấy đứa nhóc thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao bọn chúng đang nghiêm túc thảo luận vấn đề số thứ tự trên quần áo với bà nội như vậy mà bà nội lại vẫn luôn vui vẻ nhìn bọn chúng, lúc thì bảo chúng uống lê hấp đường phèn, lúc lại nhắc.
chúng ăn bánh ga-tô, lúc sau lại mời chúng ăn trái cây, lúc nữa lại hỏi chúng bữa tối muốn ăn cái gì.
Vì sao mà bà nội mãi không nhìn thẳng vào vấn đề của bọn chúng, trả lời vấn đề của bọn chúng chứt!
“Bà nội, không vội, bây giờ chúng cháu không đói bụng. Bà ngồi đã, nghe chúng cháu nói hết”
Lúc này, Lục Vũ Bách cũng sốt ruột, cậu trực tiếp đi qua kéo mẹ Lục đang bận rộn không ngừng ngồi xuống ghế. Sau đó, vì sợ bà nội sẽ lại đứng lên, cậu dứt khoát đặt mông ngồi trên đùi mẹ Lục, dùng thân hình mập mạp của mình ngăn chặn bà.
Mẹ Lục ôm cháu nội ngoan núng nính thịt của mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, phải biết là, bình thường muốn ôm mấy đứa nhóc này một cái cũng cực kì phí sức.
Đám nhóc này luôn tuyên bố mình là những người đàn ông tí hon, căn bản không cho ôm.
Bây giờ, cháu trai béo chủ động ngồi vào trong lòng để bà ôm, trong bụng bà lập tức nở đầy hoa, hôn lấy hôn để khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Bách.