Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lũ nhóc đáng yêu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Khải Vũ, Mạc Hân Hy không nhịn được mà bật cười.


“Chồng à, về sau anh quả thực phải chú ý cử chỉ lời nói của mình một chút”


Lục Khải Vũ quay đầu liếc nhìn các con, nhíu mày: “Mấy đứa có ý kiến với người cha này?”


Mấy bé trai đồng thời lắc đầu.


Anh cả Minh Húc dẫn đầu nói: “Mặc dù cha là người lớn những cũng cần khiêm tốn tiếp nhận ý kiến người khác đưa ra. Cha xem này, vừa rồi nếu không phải cha khẽ hôn tay mẹ một cái, em gái Vũ Tuệ cũng sẽ không khăng khăng đòi cha ôm em ấy, hôn em ấy. Như vậy em gái Tư Nhã và Mộc Lam cũng sẽ không buồn”


“Tất cả đều do cha không chú ý đến hành vi của mình nên đã tạo ra phiền phức không cần thiết, chúng con chẳng qua là đưa ra cho cha một ý kiến hợp lí mà thôi. Người lớn mà làm sai chuyện gì đó, cũng hẳn phải khiêm tốn đón nhận ý kiến của người khác, sau đó sửa lại. Không phải sao?”


Lục-đẹp-trai luôn luôn cao ngạo, sát phạt quyết đoán vậy mà không có lời gì phản bác được sự chất vấn liên tiếp của con trai.


Đây mới chỉ là anh cả mở miệng, anh năm Tấn Khang còn chưa mở lời đâu!


Xem tình huống này, anh muốn lôi thân phận người cha ra để đe dọa mấy đứa con là hoàn toàn không thể nào.


Bé cả và bé năm liên thủ lại, chính anh căn bản cũng chẳng phải là đối thủ của bọn chúng.


Huống chỉ còn có bé ba, bé tư và bé sáu.


Sau khi thấy rõ tình thế, Lục-đẹp-trai luôn cao ngạo vô tình đành phải giơ cờ trắng đầu hàng mấy đứa con trai.


“Được rồi, cha đã biết, về sau trước mặt các con cha sẽ chú ý hành vi cử chỉ của mình, cố gắng làm một tấm gương tốt cho các con. Được không?”


Người lớn tí hon Lục Minh Húc nhẹ gật đầu: “Vâng, cái này còn tạm được”


Tấn Khang nhìn cậu một cái: “Cha nói chuyện phải chắc chắn, bọn con đều là nhân chứng”


“Yên tâm, cha nhất định nói lời giữ lời”


Giọng của Lục Khải Vũ có phần không tình nguyện.


Ai nói mấy bé trai này ngốc ngốc đáng yêu chứ. Những đứa bé này quả thực là mấy nhỏ ác quỷ mà ông trời cố ý phái tới để tra tấn anh.


Nào có đứa nhóc chưa đến bảy tuổi nào cứ thế giáo huấn cha mình như vậy.


Trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có Lục Khải Vũ chịu ấm ức trước mặt con trai như thế.


Buổi chiều, chiếc Rolls-Royce cuối cùng cũng về đến cổng biệt thự nhà họ Lục.


Nghe thấy tiếng xe, quản gia Lưu nhanh chân chạy ra mở cửa.


Mấy bé trai cầm áo khoác trong tay, ngẩng đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi thẳng vào.


“Chú Lưu ơi, bà nội đâu!” Trong giọng nói anh cả Lục Minh Húc có chút không vui.


Chú Lưu nhíu mày: “Bà đang ở trong phòng khách xem tỉ vi cùng với bà cố”


Nhóm thiếu gia sao vậy? Sao mấy khuôn mặt nhỏ nhắn này đều đen lại, như là vừa bị ai bắt nạt vậy.


Chú Lưu không hiểu gì cả, sau khi thất Hy đưa ba bé gái đi vào mới hỏi hai ngư: vậy? Hình như có chút không vui”


Lục Khải Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Chú Lưu, đừng lo lắng, đại khái mấy đứa này bị ngứa da, muốn bị đánh thôi.”


Mấy đứa này đoán là muốn đi tìm bà nội tính sổ đây mà.


Dù sao bởi vì số thứ tự trên quần áo, mấy đứa bé vẫn luôn phải nhịn một bụng tức giận đến bây giờ đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK