“Thì ở phòng khách! Không phải lúc trước chúng ta đã nói chuyện với kiến trúc sư rồi sao, nói có ít nhất là hai phòng riêng sao?” Lưu Cửu Nhạ nhìn Dương Hải Khang không hiểu.
“Vậy con thì sao? Con lớn lên thì làm thế nào?” Dương Hải Khang hình như không được vui lắm.
“Con lớn rồi thì không phải bố mẹ anh cũng về quê rồi sao?” Lưu Cửu Nhạ nói nhỏ.
Dương Hải Khang không hiểu vì sao lại nổi nóng, anh ta đứng dậy, chỉ vào mặt Lưu Cửu Nhạ nói: “Lưu Cửu Nhạ, em nói vậy là có ý gì? Tiền trả góp đợt đầu mua căn nhà này là tiền mồ hôi nước mắt bố mẹ anh tích góp được, sao bây giờ thế nào? Còn chưa kết hôn mà em đã chê bai bọn họ như vậy sao?”
Lưu Cửu Nhạ nhìn Mạc Hân Hy, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Có lẽ là do xấu hổ nên cô gái vội vàng đứng lên giải thích: “Em, em không có ý đó. Chỉ là nhà của chúng ta nhỏ quá, yêu cầu ba phòng riêng có lẽ hơi khó khăn cho kiến trúc sư.
Dương Hải Khang nhìn Mạc Hân Hy, anh ta không hề cảm thấy xấu hổ mà đường hoàng nói: “Cửu Nhạ, em nghĩ nhiều quá rồi đấy, cô ấy là kiến trúc sư hàng đầu. Chút yêu cầu này chúng ta trong mắt của bọn họ không đáng gì cả. Anh từng xem qua chương trình thiết kế mùa một của bọn họ rồi, một căn nhà 18m2 cũng có thể làm được ba phòng riêng và một phòng khách. Nhà của chúng ta những 46m2, yêu cầu này không hề khó chút nào. Tôi nói vậy có đúng không cô Lam Hiểu ?”
Mạc Hân Hy cười nhạt một cái rồi vỗ vai của Lưu Cửu Nhạ nói: “Đúng vậy, yêu cầu của hai người không thành vấn đề với chúng tôi đâu. Hai người cứ yên tâm, nhất định chúng tôi có thể thỏa mãn yêu cầu này.”
Hôm đó trên xe bus, người đàn ông này trông có vẻ khá ôn nhu nhẹ nhàng, cảm giác cũng khá tốt. Vậy mà mới qua mấy ngày sao đột nhiên lại biến thành một con người khác vậy.
Lưu Cửu Nhạ lại có vẻ là một cô gái hiểu chuyện và biết phép lịch sự. Nhưng cô kết hôn với người đàn ông này thì liệu có hạnh phúc không?
Sau khi nói chuyện với bọn họ xong, cô dần Tiêu Dao ra khỏi khu nhà cũ nát đó.
Vừa ra khỏi cửa tiểu khu, Tiêu Dao không nhịn được bắt đầu nói xấu: “Người đàn ông kia đúng là lắm mồm, tính toán từng chút như vậy. Vừa nhìn đã biết là một “ông vua con” ở nông thôn ra, cô gái kia chẳng lẽ mù rồi sao?”
Mạc Hân Hy nhìn thấy Tiêu Dao tức giận bừng bừng như thế thì mỉm cười và nói: “Tiêu Dao, em không thể nói như thế được. Những người ở nông thôn cũng không phải đều là như vậy, chị cũng là ở nông thôn ra đấy”
Tiêu Dao vội vàng níu lấy tay của Mạc Hân Hy:“Tổng giám sát Lam Hiểu, không phải em có ý xem thường những người ở nông thôn, em chỉ là ngứa mắt với cái cậu Dương Hải Khang thôi. Không phải cô gái kia mang thai sao? Vậy mà cậu ta và mẹ cậu ta đã đổi thái độ ngay được.”
“Có thai nên thay đổi thái độ sao? Em có ý gì vậy? Em nghe được chuyện này ở đâu vậy?” Mạc Hân Hy cau mày không hiểu.
“Tổng giám sát Lam Hiểu, chị ở nhà nghỉ ngơi một tuần, em đi cùng với kiến trúc sư phụ trách đến một số nơi đang thi công, không cần thận nghe được một số chuyện người ta bàn tán. Nghe nói gia đình Dương Hải Khang kia lúc đầu nói ra tiền đặt cọc lần đầu mỗi nhà một nửa, rồi sẽ đưa thêm cho bên nhà gái 90 triệu tiền sính lễ. Nhưng nghe nói cô gái kia mang thai nên dứt khoát không đưa số tiền sinh lễ kia nữa.”
“Chị không nhìn thấy mẹ của Dương Hải Khang đầu, đúng là kiểu phụ nữ nông thôn ích kỷ tham lam, cái gì cũng tính toán, vơ vét vào nhà mình. Em thấy nếu như Lưu Cửu Nhạ giả cho Dương Hải Khang nhất định sẽ ly hôn.
Tiêu Dao phân tích rất lý trí.
Mạc Hân Hy vỗ vai cô ấy: “Chuyện của nhà người khác chúng ta cũng đừng bàn luận. Làm tốt công việc của mình mới là việc chính. Buổi trưa rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?”
Nhưng cô vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông.
Tiêu Dao nghiêng đầu sang nhìn màn hình điện thoại rồi ngưỡng mộ: “Giám đốc Lục tìm chị đi ăn trưa rồi, em vẫn phải về công ty đặt đồ ship rồi?”
Mạc Hân Hy nghe điện thoại, quả nhiên là Lục Khải Vũ hỏi cô đang ở đâu để đến đón cô đi ăn trưa.
“Tiểu Dạo, em đi cùng chị đi?” Nhìn thấy Tiêu Dao chuẩn bị xuống tàu điện ngầm, cô đưa ra lời mời.
“Em không đi làm bóng đèn đầu.”
Mạc Hân Hy hình như nhớ ra chuyện gì đó đột nhiên kéo Tiêu Dao lại: “Em đợi một chút, em đi xe của chị về công ty đi! Lát nữa chị bảo giám đốc Lục đón chị về luôn.”
“Xe của chị?
Giám sát, chị không sợ em đụng hỏng xe của chị sao?” Tiêu Dao nhìn chiếc chìa khóa xe cô đưa mà kinh ngạc há hốc mồm.