‘Sau khi Lục Khải Vũ ra khỏi nhà, đúng lúc Tô Cẩm ở đối diện đi tới.
“Tô Cẩm, cô muốn đi đâu à?” Nhìn thấy balô của cô, Lục Khải Vũ hỏi.
Bây giờ Tô Cẩm nhìn anh vẫn thấy có chút ngại: “Tôi đi siêu thị mua chút đồ!”
“Được, Hân Hy ở nhà một mình, có thời gian ò chuyện với cô ấy một chút nhé! Tôi sợ cô ấy ° Nói xong, Lục Khải Vũ ấn xuống thang máy.
Tô Cẩm gật đầu: “Được.”
Trong lòng cảm thấy rất hâm mộ mạc Hân Hy, mặc kệ trước đây thế nào, bây giờ Lục Khải Vũ thật sự yêu cô ấy.
Không biết đến khi nào mình cũng có thể gặp được một người như vậy, có được tình yêu đẹp như vậy!
Trong thang máy chỉ có hai người họ, sau một hồi yên lặng, không khí có vẻ hơi gượng gạo. Lục Khải Vũ nhớ tới lời nói vô ý của Lý Duy Lộc, Tô Cẩm vẫn hy vọng xét nghiệm ADN với bố của mình, như vậy cô ấy mới có thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc.
Anh suy nghĩ một lát mở miệng nói nếu cô thật sự muốn xét nghiệm ADN với tôi có thể sắp xếp!”
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, anh phát hiện thật ra đứa nhỏ Tô Cẩm này nội tâm rất đơn thuần, rất lương thiện, anh từng đồng ý với Lý Thu Hà chăm sóc cô ấy thật tốt, muốn cô ấy hoàn †oàn buông bỏ quá khứ, cũng chỉ có thỏa mãn mong muốn của cô ấy, để cô ấy thật sự chấp nhận hiện thực.
Tô Cẩm thật không ngờ anh sẽ nói như vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Là Lý Duy Lộc nói cho anh biết?”
Sau đó, cô cố ý hỏi thăm biết được người đàn ông tốt bụng đưa cô đến bệnh viện ngày hôm đó là chủ tịch Lý Duy Lộc. Khi biết thân phận Lý Duy Lộc, cô có chút kinh ngạc, một ông chủ lớn như vậy, nhưng lại không hề phách lối ngược lại rất lễ độ.
Lục Khải Vũ gật gật đầu: “Nghĩ cho kĩ rồi nói cho tôi biết, tôi sẽ sắp xếp”
Lúc này thang máy tới lầu một, lúc đi ra thang áy, vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc trả lời anh Ì sẽ nghĩ Hai người tách ra.
Lục Khải Vũ liên hệ với Khúc Lăng Cường, hai người đi thẳng vào tập đoàn Long Uy.
Thời gian giải thích với truyền thông và công chúng chỉ còn lại hai ngày, tuy rằng Dương Ngọc.
Cương vừa hẹn họ, nhưng họ vẫn chưa có được băng chứng xác thực trong tay.
Sau khi ngồi trên xe, Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua khuôn mặt tiêu tụy của Khúc Lăng Cường “Tối hôm qua mất ngủ à? Vì Tử Tín sao?”
Khúc Lăng Cường đỏ mặt: “Không phải vì Tử Tín, nó quen biết mọi người tôi rất vui, cũng rất yên tâm. Tôi là vì việc.
“Có gì cần giúp đỡ cứ nói!” Ở trong mắt anh, Khúc Lăng Cường đã không còn là cấp dưới đơn thuần nữa, mà là cậu của con trai anh ta, ân nhân luôn bảo vệ con trai mình.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm, một chút việc riêng mà thôi. Anh không cần lo lăng, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc đâu”
Hôm qua sau khi anh ta trở về, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, trằn trọc không ngủ được, nhưng trong lòng không phải nghĩ đến Tử Tín, mà là người con gái xinh đẹp kia.
Sau đó, rất vất vả mới ngủ được, lại gặp ác mộng, trong mơ Hoàng Ánh Tuyết bị người ta trói trên cột, đối phương dùng roi da đánh cô ấy, cả người cô đều là máu, khóc gọi tên anh ta, nhìn về phía anh cầu cứu.
Anh ta tỉnh lại từ trong mơ.
Lòng dạ rối bời, không thể ngủ tiếp được nữa.
Lục Khải Vũ nhìn anh ta giống như đang nhớ lại việc gì đó rất khó chịu, vẫn yên lặng không nói gì Rất nhanh, tài xế Mãnh lái xe đến tổng tập đoàn Long Uy, chỉ là bọn họ vừa mới xuống xe thì thấy Long Uy vội vã chạy ra từ bên trong tòa nhà.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Lục Khải Vũ trầm xuống, vội vàng kéo Long Uy hỏi “Dương Ngọc Cương xảy ra chuyện rồi, xe trên cầu Bạch Mã không khống chế được, đâm thẳng vào hàng rào lao xuống giữa sông Bạch Mã” Long Uy luôn bình tĩnh lúc này có hơi lo sợ.
Rốt cuộc đối phương là ai, thủ đoạn này thật độc ác, hai bố con Dương Ngọc Cương vừa mới nhận lại nhau, người một nhà rất vất vả mới có thể đoàn tụ.