Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 992





“Mạc Vũ Lý..’ Mạc Hân Hy mau chóng chạy theo.





Trong căn phòng nhỏ trên lầu hai, Mạc Vũ Lý nằm trên giường, trùm chăn bông kín đầu, khóc nức nở.





“Mạc Vũ Lý” Nhìn cậu như vậy, Mạc Hân Hy vô cùng đau lòng.





Cô bước đến bên giường, vươn tay kéo cậu lên, nhẹ nhàng an ủi cậu.





Lại phát hiện ra đôi tay nhỏ bé của Mạc Vũ Lý cực kỳ nóng.





“Mạc Vũ Lý, cháu bị à?” Cô nhanh chóng mở chăn bông ra, vuốt ve cái trán nóng hổi của cậu.





Mạc Vũ Lý đau lòng ôm lấy cô mà bật khóc: “Dì ơi, có phải cháu quá vô lễ không. Đó là lý do tại sao tất cả mọi người đều không thích cháu.





Họ đều không muốn cháu”





Qua lớp áo thu đông, Mạc Hân Hy vẫn cảm thấy cơ thể cậu nóng vô cùng.





“Mạc Vũ Lý, cháu đừng buồn. Dì nói rồi, họ không muốn cháu, nhưng dì muốn cháu. Cháu sao rồi? Người nóng thế này, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”





Mạc Vũ Lý nép vào trong lòng Mạc Hân Hy: “Dì à, cổ họng của cháu đau quá, cháu không còn sức nữa, toàn thân đau kinh khủng”





“Được rồi, dì biết rồi, đừng sợ, Dì đưa cháu đi bệnh viện ngay đây”





Nói xong, cô hét lên với Lục Khải Vũ ở tầng dưới, nhanh hết mức có thể đưa Mạc Vũ Lý đến bệnh viện gần đó.





Sau một loạt các xét nghiệm, phát hiện cổ họng của cậu bị viêm, chỉ số bạch cầu có hơi cao, cơ thể bị viêm, sốt cao gần 40 độ, bác sĩ đề nghị nhập viện.





Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn em trai: “Đi đi, con trai của em, không lẽ để anh đi làm thủ tục nhập viện cho em nữa hả?”





Lục Khải Dã miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.





Bác sĩ nhanh chóng pha chế thuốc và truyền cho Mạc Vũ Lý.





Thuốc hạ sốt rất nhanh đã phát huy tác dụng, Mạc Vũ Lý mồ hôi nhễ nhại, mái tóc đen bóng ướt đẫm mồ hôi.





Sau khi cậu đến bệnh viện và truyền nước xong, cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Mạc Hân Hy.





Lục Khải Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của cậu mà thấy thương vợ: “Thằng bé ngủ rồi, đưa lên giường đi!”





Nói xong, anh bước tới, nhẹ nhàng ôm Mạc Vũ Lý từ trong tay Mạc.





Hân Hy, đặt lên trên giường.





“Mẹ… Mẹ..” Mạc Vũ Lý trở mình, còn thì thầm gọi mẹ trong giấc ngủ.





“Thăng bé này, anh cứ nghĩ nó sẽ khóc khi tiêm kim truyền dịch!





Không ngờ nó lại dũng cảm đến vậy” Lục Khải Vũ khen ngợi Mạc Vũ Lý.





Mạc Hân Hy đau lòng nhìn Mạc Vũ: “Đúng vậy, thằng bé chắc yêu mẹ nhiều lắm!”





Cô không hiểu nổi hành vi của chị họ mình, cô ấy đã có một đứa con trai ưu tú đáng yêu như vậy, tại sao lại nhất định phải gả vào nhà họ Mộ Dung!





Nếu Mạc Vũ Lý thực sự là con trai của Mộ Dung Lãnh Hàng còn được, vậy mà Mạc Vũ Lý lại là con của Khải Dã, cô ta đang đùa với lửa à.





Nhìn thấy mồ hôi trên mặt và cổ của Mạc Vũ Lý, Mạc Hân Hy cầm khăn lau cho cậu.





“Ông xã, anh giúp em cởi cúc quần áo của thăng bé đi. Hiện tại đã giảm sốt rồi, thằng bé sẽ đổ rất nhiều mồ hôi. Em muốn lau người cho thằng bé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK