Trong phòng sách, Lục Khải Vũ và con trai ngồi đối mặt với nhau, cả hai im lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lúc lâu sau, Lục Khải Vũ cuối cùng cũng không nhịn được: “Không phải con nói có chuyện muốn nói với bố sao? Sao lại không nói gì?”
“Bố, bố có thấy vẻ ngoài của mẹ đẹp không?” Mạc Minh Húc hỏi.
“Cái gì?” Lục Khải Vũ nhíu mày, câu này của con trai có ý gì?
“Khi đó bố kết hôn với mẹ là để chữa bệnh cho em Tư Nhã, giờ thì sao? Bố sẵn lòng ở bên mẹ là vì mẹ đã sinh cho bố chín đứa con sao?”
Lục Khải Vũ không nói gì, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một lúc lâu, thảo nào Hân Hy nói IQ của con trai mình cao, rất khó quản lý! Thằng nhóc này mới bảy tuổi, mà đã nghĩ nhiều như vậy.
“Minh Húc, con lo lắng chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Anh hỏi thẳng.
“Con muốn biết có phải bố thật sự yêu mẹ con hay không.”
Lục Khải Vũ gật đầu, giọng điệu kiên định: “Đương nhiên, cả đời này của bố chỉ động lòng với một người phụ nữ duy nhất, đó chính là mẹ con.”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi, bố tuyệt đối không nói dối.”
“Vậy nếu có một ngày, có một cô gái còn tài hoa, còn xinh đẹp, còn dịu dàng, hiền lành hơn mẹ con theo đuổi bố, thì bố sẽ phản bội mẹ con chứ?”
Lục Khải Vũ vuốt vuốt huyệt thái dương, con trai đúng là suy nghĩ trưởng thành, kỹ lưỡng.
Anh nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của Mạc Minh Húc, nghiêm túc trả lời: “Không biết, trong mắt bố, mẹ con là người xinh đẹp nhất, tài hoa nhất, nấu cơm ngon nhất, con yên tâm, bố tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy.”
“Vậy nếu như bố phản bội mẹ thì sao? Dù sao khoảng thời gian cả đời cũng rất rất là dài.”
“Vậy con nói đi, con muốn bố phải làm gì thì con mới yên tâm, mới tin tưởng bố?”
“Nếu thật sự có một ngày bố phản bội mẹ, thì bố phải chủ động từ bỏ quyền nuôi dưỡng chín đứa bọn con, không được tranh giành bọn con với mẹ. Bố có làm được không?”
“Chuyện này, được, bố đồng ý với con. Tuyệt đối sẽ không phản bội mẹ, nếu có một ngày bố phản bội mẹ, thì sẽ chủ động từ bỏ quyền nuôi dưỡng các con. Quyết không nuốt lời.”
Anh vừa nói xong, thì Mạc Minh Húc ngay lập tức móc một cây bút ghi âm từ trong túi ra.
Cậu bé có chút đắc ý quơ quơ bút ghi âm trước mặt Lục Khải Vũ: “Bố, nhưng mà con có chứng cứ rồi đấy, bố không thể đổi ý đâu!”
Mặt mũi Lục Khải Vũ tối sầm, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, có chút lo lắng cho cuộc sống về già của mình.
Thằng nhóc này mới chỉ có bảy tuổi thôi đấy! Mấy quỷ kế nham hiểm này học được ở đâu không biết, nhất định là do Lý Duy Lộc, anh ấy ở cạnh con trai mình suốt mấy năm qua, nhất định là do Lý Duy Lộc dạy hư con anh.
Trong một chung cư nhỏ gân đó, Lý Duy Lộc vừa tắm rửa xong xuôi đang ngồi trên giường gọi video với Liễu Thanh Y thì đột nhiên hắt hơi một cái.
Phía bên kia màn hình, Liễu Thanh Y cười khẽ: “Sao vậy, bị cảm?”
Lý Duy Lộc lắc đầu: “Không phải, em cho rằng anh yếu đuối giống Long Uy nhà em hay sao.’ Liễu Thanh Y lập tức thay đổi sắc mặt: “Lý Duy Lộc, không cho phép anh nói về Long Uy nhà bọn em như vậy, nếu không phải năm đó anh ấy bị tổn thương đến trái tim, thì chỉ cần một đấm thôi cũng có thể đánh anh bay xa năm mét đấy, anh tin không?”
Lý Duy Lộc nhếch miệng: “Thanh Y, em chém gió vừa vừa thôi. Đến trâu cũng bị em chém bay lên trời luôn rồi.”
“Em không chém gió mài! Đúng rồi, Hân Hy và Lục Khải Vũ thật sự nói thẳng với nhau rồi à?” Liễu Thanh Y hỏi.
“Đúng vậy, nói không chừng bây giờ bọn họ đang động phòng hoa chúc đấy!” Lý Duy Lộc đột nhiên cười sâu xz.