Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về sau, Mai Huyền My cũng xác nhận lời đồn này.


Phải nói là Mai Huyền My vẫn luôn thích Lục Khải Vũ, sở dĩ phòng cô trang trí đủ loại thiên văn chính là vì để tiếp cận Lục Khải Vũ.


Nhiều lần anh vụng trộm theo dõi cô, tận mắt thấy cô trộm ngắm Lục Khải Vũ ở cổng địa ốc Lục.


Khi phát hiện ra sự thật này, trong lòng anh vậy mà vô cùng lạc lối, vô cùng khổ sở.


Giống như là thất tình.


Anh không biết tình cảm của mình đối với Mai Huyền My đến tột cùng là gì, anh vẫn luôn rất mê mang.


Chỉ là hiện tại, khi nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng chỉ muốn chết của cô, Bạch Vĩ Hạo mới đột nhiên ý thức được, dường như từ lâu mình đã vô tình yêu cô.


Rốt cuộc là khi nào, anh cũng không biết.


Anh chỉ biết là hôm nay, nếu như Mai Huyền My thật sự nhảy lầu trước mặt anh, Bạch Vĩ Hạo anh đời này cũng sẽ không yêu bất kì ai, cưới bất kỳ ai nữa.


Loại tình yêu này, ban đầu thật sự là không hiểu rõ lòng mình.


Khi Bạch Vĩ Hạo đã hiểu rõ tình cảm của mình và trong lòng mình muốn gì, cả người đã đi đến giới hạn. Anh vừa cầu xin vừa nhìn Mai Huyền My: “Huyền My, đừng như vậy, đừng để anh lại một mình. Anh yêu em, thực sự anh đã vô tình yêu em từ rất lâu rồi.”


Lời thổ lộ của Bạch Vĩ Hạo đến quá đột ngột, không chỉ Mai Huyền My mà Lục Khải Vũ đang đuổi theo ở phía sau đều cảm thấy kinh ngạc và hãi hùng.


Bạch Vĩ Hạo yêu Mai Huyền My?


Chuyện này, chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao mà vợ chồng bọn họ không biết tí gì?


Bên ngoài lan can, Mai Huyền My mang vẻ mặt muốn đi chết đột ngột dừng lại, không thể tin quay đầu nhìn Bạch Vĩ Hạo, trong mắt xẹt qua một chút vui mừng đột ngột, nhưng phần vui mừng ấy cũng sớm nở chóng tàn, nhanh chóng biến thành bình tĩnh.


“Chủ tịch Bạch, cám ơn anh. Đây là lời nói dối tuyệt vời nhất mà tôi từng được nghe.”


Chủ tịch Bạch sao có thể yêu cô, gia đình Mai Huyền My như thế, thân phận cô như vậy, cô còn làm nhiều chuyện xấu đến vậy, chủ tịch Bạch là người có địa vị sao có thể yêu cô.


Lời này chẳng qua là bởi anh áy náy chuyện đêm đó, muốn lừa gạt cô sống sót nên bịa chuyện đầy thiện ý thôi.


Chỉ là, ý tốt của anh, Mai Huyền My không thể đón nhận được.


Cô thật sự quá mệt mỏi, cô không chịu đựng được nữa. Không muốn mình bị loại cha mẹ cặn bã kia tiếp tục bán đi, để vun đắp cho người em trai mang lòng tham như động sâu không đáy.


Nếu như có khả năng, cô hi vọng có kiếp sau. Kiếp sau cô nhất định sẽ cố gắng để mình có thể đứng chung một chỗ với chủ tịch Bạch, như là một gốc tùng, lúc nói chuyện yêu đương với anh cũng có tôn nghiêm.


Lần này Mai Huyền My không do dự nữa, giang hai cánh tay ra, nhắm mắt lại, cô muốn lấy tư thế đẹp nhất mang theo Bảo Bảo rời đi cõi đời này.


“Mai Huyền My, cô nhảy đi, Bạch Vĩ Hạo cũng sẽ nhảy xuống theo cô”


Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Mạc Hân Hy đột nhiên hô lên.


Quả nhiên, Mai Huyền My dừng lại một lần nữa.


Mạc Hân Hy thừa cơ đẩy vai Bạch Vĩ Hạo.


Bạch Vĩ Hạo lập tức hiểu ý, chậm rãi tiến lên, tha thiết tỏ tình: “Huyền My, lời cô ấy nói là sự thật, anh thật sự rất yêu em. Nếu như em khăng khăng muốn mang theo đứa con của chúng ta nhảy xuống từ nơi này, anh sẽ lập tức nhảy xuống theo em”


“Một nhà ba người chúng ta nếu không có cách nào đoàn viên trên đời, vậy thì anh sẽ đi theo em và con. Đời đời kiếp kiếp bảo hộ chúng ta”


“Chủ tịch Bạch, anh..” Trong ánh mắt sớm như tro tàn của Mai Huyền My lại lần nữa xuất hiện sức sống.


Chỉ là, cô lại nhanh chóng cắn môi dưới: “Chủ tịch Bạch, tôi đã nói rồi, đứa bé này không phải của anh. Tôi có vào thời điểm tiếp rượu các vị khách ở trong quán bar”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK