Trên tài liệu viết rằng, Mạc Hân Hy là người tâm địa xấu xa, năm đó ham muốn chiếm đoạt lấy Lục Khải Vũ đẹp trai, giàu có, nên tìm người hạ dược anh, sau đó lấy đứa bé trong bụng ép buộc Lục Khải Vũ phải cưới cô.
Nhưng, năm đó cô dậy thì mặt nổi đầy mụn, Lục Khải Vũ vốn dĩ không thèm để ý đến cô, vì vậy cô mới cố ý bán những đứa trẻ này cho bọn buôn người như dì Mai.
Lư Giai Y và Diệp Lan Chỉ đều chỉ là cái cớ để cô lừa dối mọi người mà thôi Long Thiên mím chặt miệng nhỏ, cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên khoác ba lô bước ra ngoài.
“Anh à, anh muốn đi đâu vậy?” Long Bách kéo hẳn lại.
“Đi tìm Tiền Trinh!” Long Thiên bình tĩnh trả lời.
Trực giác mách bảo cậu rằng, Mạc Hân Hy không hề lừa gạt cậu, như vậy cũng chỉ có thể là tài liệu Tiền Trinh điều tra có vấn đề.
“Tìm Tiền Trinh sao? Chúng tôi không phải phải nên đi đến đối diện tìm Mạc Hân Hy bọn họ tính sổ hay sao?” Long Bách có hơi không hiểu được hành động này của anh trai mình.
Long Thiên không muốn giải thích nhiều lời với em trai, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, lúc đợi thang máy, cậu gặp Tô Cẩm đi ra từ phòng đối diện.
“Các cậu đây là muốn đi đâu vậy?” Tô Cẩm hỏi.
“Đi ra ngoài có việc, chị Tô Cẩm à, chị đi nấu cơm trước đi, tôi quay lại ngay thôi” Sau khi nói xong, Long Thiên trực tiếp đi về phía thang máy.
Long Bách nhìn Tô Cẩm: “Chị Tô Cẩm à, tối nay tôi muốn ăn thịt chiên giòn, còn có cháo bát bảo, đùi gà, tôm bóc vỏ cải ngồng nữa”
Cậu cứ nghĩ rằng, sau khi bọn họ tìm Tiền Trinh hỏi rõ ràng tình hình xong thì có thể trở về, vẫn còn kịp giờ ăn cơm tối, dù sao bây giờ cũng chỉ mới năm giờ chiều.
Chỉ là, chờ đến khi cậu nói xong, Long Thiên vào thang máy đi mất rồi.
“Anh à, anh lại không chờ em sao!” Đôi chân nhỏ mập của cậu chạy nhanh về phía thang máy, lo lắng liên tục nhấn vào nút di chuyển xuống.
Sau khi Long Thiên xuống lầu, trực tiếp bắt xe lao đến nhà Tiền Trinh.
Phổi của bố Tiền Trinh không tốt cho lắm, không thể làm việc được, chỉ có mẹ là làm những công việc lặt vặt. Nguồn kinh tế chính của gia đình bọn họ là số tiền lương ít ỏi của Tiền Trinh ở tập đoàn nhà họ Long, Hiện tại bọn họ đang thuê nhà trong một khu dân cư cũ có hai phòng ngủ và một phòng khách rộng chưa đầy sáu mươi mét vuông.
Rất nhiều đồ phế thải được bố Tiền Trinh nhặt từ bãi rác được đặt lung tung trước cửa nhà.
Khi Long Thiên từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy Tiền Trinh và một người đang thảo luận cái gì đó, người kia đưa cho cậu một cái phong bì rất dày.
Long Thiên tiến về phía trước mặt bọn họ vài bước, thừa lúc hai người không chú ý, trực tiếp giật lấy cái phong bì kia về tay mình.
“Tiền Trinh, người này là ai?” Cậu lạnh giọng chất vấn.
Nhìn thấy cậu, Tiền Trinh và người đàn ông kia đều giật nảy cả mình.
“Cậu hai, cậu, sao cậu lại đến đây?” Tiền Trinh bởi vì sợ hãi, đến giọng nói cũng có chút lắp bắp.
Long Thiên giơ giơ phong bì trong tay lên, không cần xem cũng biết trong đó là tiền, lại còn có không ít tiền.
“Anh giải thích cho tôi nghe xem nào, cái phong bì này là có ý gì? Người đó là ai, sao lại đưa cho anh nhiều tiền như vậy?” Ánh mắt lạnh lùng của Long Thiên nhìn chảm chăm vào Tiền Trinh.
“Đó là, đây là bạn của tôi, số, số tiền này là tôi mượn anh ta” Tiền Trinh không dám nhìn vào mắt Long Thiên.
“Thật vậy sao?” Long Thiên vốn dĩ không tin lời anh ta nói.
Tiền Trinh có một tật xấu, chỉ cần nói dối là liền không dám nhìn vào mắt đối phương.
Tay Tiền Trinh bắt đầu run run, lúc này, người đàn ông đối diện anh ta lại đột nhiên mở miệng: “Cậu là ai vậy? Con nít con nôi sao lại không lễ phép gì thế này?”
Giọng điệu của người đàn ông này vô cùng không tốt.
Long Thiên tức giận nhìn người đàn ông nh, Cậu còn chưa nói xong, đối phương không biết từ lúc nào lấy ra một bình xịt không nhãn hiệu, trực tiếp xịt thẳng vào mặt Long Thiên.