Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 683: Tìm kiếm Mộc Tháp


Những người đang có mặt đều rất bối rối “Biết được chuyện gì?” Lục Khải Dã là người đầu tiên hỏi ra nỗi nghỉ hoặc trong lòng, “Đúng đó, dì nói gì đi chứ, đừng có khóc nữa!” Long Bách gãi gãi đầu, nghe Triệu Hồng khóc đến phát phiền não.


Triệu Hồng nhìn mọi người một lượt, lắc lắc đầu, không biết có nên nói ra hay không.


Lúc này Lưu Cửu Nhạ bỗng nhiên mới tỉnh ngộ, kinh ngạc buột miệng nói ra: “Di, dì đang nói đến việc Mộc Tháp nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta, biết được mình không khải là con đẻ của dì sao?”


Lời cô vừa nói ra, Mạc Minh Húc lao lên tóm chặt hai tay Lưu Cửu Nhạ: “Mợ hai, mợ vừa nói gì? Mộc Tháp biết được thân thế của mình rồi sao?”


Triệu Hồng thấy Lưu Cửu Nhạ đã đem mọi thứ nói hết ra rồi, cũng không giấu giếm nữ; gật gật đầu khuông mặt ngập tràn nước m: Mạc Minh Húc kinh ngạc nhìn Long Thiên và Tử Tín, rồi lại nhìn sang Lục Khải Dã.


Trong lòng đẫn đo một phút Mộc Tháp biết được mình không phải là con ruột, lúc này người cũng không thấy đâu, chắc chắn chuyện này là một sự đả kích rất lớn đối với cậu. Lần phẫu thuật tìm vừa rồi của cậu ta vẫn chưa qua ba tháng, nói không chừng hiện tại đang rất nguy hiểm đến tính mạng.


Mẹ hiện tại đang bị thương năm viện, bố lại vừa bận việc công ty, vừa phải chăm sóc mẹ, không thể nói cho bố biết được.


Hiện tại chỉ có thể dựa vào mấy người bọn họ thôi.


Nghĩ đến đây, cậu quyết đoán quay người, đi đến bên bàn phím máy tính gõ vài chữ, hình ảnh camera giám sát của nhà họ Lục rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình.


Mọi người đều vây quanh lại đó.


Camera giám sát hiện rõ, bốn mươi phút trước, Lý Mộc Tháp ôm ngực chạy ra khỏi cổng nhà họ Lục với khuôn mặt đau khổ.


Khi đó, mọi người ai cũng đều đang làm việc của mình, hoàn toàn không có người chú ý đến cậu Triệu Hồng khóc càng thương tâm hơn: “Mộc Tháp, Mộc Tháp, con có gì cần nói thì nói với mẹ, chạy ra ngoài đó làm gì chứ, muộn thế này rồi, ngộ nhỡ con có gì không ổn, con bảo mẹ phải sống làm sao đây?”


Mạc Minh Húc lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp nói với mọi người: “Cậu hai, cậu cùng với chú Lưu đi đến văn phòng bất động sản ngay lập tức để xem camera bên ngoài khu. Xem xem sau khi ra khỏi nhà họ Lục Mộc Tháp đã đi đến nơi nào.


Sau đó báo cảnh sát”


“Long Thiên, Long Bách, Tử Tín, các em cùng anh ra ngoài tìm.”


Cậu bình tĩnh đưa ra sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.


“Tôi cũng muốn ra ngoài tìm Mộc Tháp!”


Triệu Hồng khóc lóc chạy ra ngoài theo bọn họ.


Lưu Cửu Nhạ vội vàng giữ cô lại: “Di, dì cẩn thận chút, dì đừng quên là dì đang mang thai đó”


Lời nói của cô lại lần nữa thành công làm mọi người kinh ngạc một phen.


“Có thai?” Mạc Minh Húc hoài nghi nhìn vào bụng Triệu Hồng. Trong lòng càng cảm thấy lo lắng hơn cho Lý Mộc Tháp, vì nguyên nhân về hoàn cảnh lớn lên của mình, mà Mộc Tháp vẫn luôn tự ti, hướng nội, nhạy cảm.


Như hôm nay, khi biết mình không phải là con đẻ, lại biết được chuyện Triệu Hồng có thai, Mạc Minh Húc không dám nghĩ tiếp nữa.


Mộc Tháp, em nhất định phải cố gắng, nhất định phải vững vàng! Bố mẹ em không dễ gì mới tìm được em, em và họ vẫn còn chưa nhận nhau. Anh bây giờ sẽ đi tim em, sau này sẽ không để em cô đơn một mình đối mặt với những nỗi đau như này nữa.


Trong lòng Mạc Minh Húc lặng lẽ cầu xin cho em trai mình.


Lục Khải Dã cũng chấn động kinh ngạc nhìn Triệu Hồng, sau đó nói với Lưu Cửu Nhạ: “Nếu đã như vậy, con đỡ dì quay về nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, gọi cho chồng dì một cuộc điện thoại, xem xem Lý Mộc Tháp có qua tìm ông ấy không. Việc tìm người cứ giao cho chúng con”


“Không được, tôi muốn đi tìm Mộc Tháp.


Tôi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, trong tim tôi nó mãi mãi là con trai tôi” Triệu Hồng hối hận dùng lực tự đánh vào ngực mình.


Lưu Cửu Nhạ vội vàng giữ tay cô lại: “Dì, dì đừng như vậy nữa, Mộc Tháp là đứa trẻ ngoan hiếu thuận, dì mà có mệnh hệ gì, dì bảo Mộc Tháp và chú phải sống tiếp thế nào đây!”


“Cửu Nhạ, đều là dì không tốt, dì không nên nói linh tinh” Triệu Hồng ôm chặt Lưu Cửu Nhạ khóc nấc không thành tiếng.


Mạc Minh Húc trong lòng lo lắng, nhìn Triệu Hồng nói một cách nghiêm trọng và điềm tĩnh: “Dì à, nều dì thực sự yêu thương Mộc Tháp, thì bây giờ dì ngoan ngoãn cùng mợ hai cháu về phòng nghỉ ngơi. Đừng ở đó cản trở mọi người, sẽ làm lỡ thời gian tìm kiếm. Tình trạng của Mộc Tháp dì cũng biết rồi đó, hiện tại mỗi phút trôi qua đối với cậu ấy mà nói đều hết sức quan trọng”


Khí thế mạnh mẽ của Mạc Minh Húc đã giúp cho Triệu Hồng bình tĩnh lại. Chịa ấy không còn khóc lóc nữa, lặng lẽ cùng với Lưu Cửu Nhạ quay về tầng thượng gọi điện báo cho Lý Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK