Dương Hải Khang nhanh chóng đuổi theo cô ta: “Hiểu Hằng, em nghe anh nói đã, anh thực sự yêu em mà. Chúng ta đến đây hôm nay chẳng phải là để lấy giấy chứng nhận kết hôn sao? Em cho anh một cơ hội khác được không?”
Hiểu Hằng quay lại rồi thẳng tay tát vào mặt Dương Hải Khang: “Anh thực sự khiến tôi cảm thấy kinh tởm!”
Sau đó, không thèm nhìn lại anh ta một cái, đi thẳng ra đường vẫy một chiếc taxi, và nhanh chóng rời đi.
Mẹ Dương Hải Khang muốn đuổi theo, nhưng lại chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiểu Hằng ngồi lên xe đi mất.
Vịt đến tay cứ như vậy bay đi, nhà Hiểu Hằng có mấy căn nhà, bố mẹ đều còn trẻ có việc làm, so với nhà Lưu Cửu Nhạ thật sự có giá hơn biết bao nhiêu lần Mẹ Dương Hải Khang tức giận, hướng về phía Mạc Hân Hy mà nhào tới: “Con đàn bà khốn khiếp này, mày làm hỏng chuyện tốt của con trai tao, bà già này sẽ liều mạng với mày.”
Mạc Hân Hy nhẹ nhàng đẩy Lục Khải Vũ đang chắn trước mặt cô sang một bên, rồi giơ chân về phía đầu gối mẹ Dương Hải Khang đá một phát, động tác rất nhanh, chuẩn xác.
Mẹ Dương Hải Khang kêu lên một tiếng thảm thiết, chân mềm nhũn ra, cả người liền quỳ gối xuống trước mặt bọn họ.
Dương Hải Khang thấy vậy vội vàng chạy tới: “Mẹ ơi, mẹ có làm sao không?”
Lục Khải Vũ nhìn xuống, nói với bọn họ: “Hôm nay đây chỉ là một chút mà thôi, nếu sau này còn dám tìm người nhà họ Lục gây phiền toái, hậu quả như thế nào, Dương Hải Khang chính anh cũng đã rõ rồi đấy!
Mẹ anh ta dường như còn muốn chửi bởi gì đó, liền bị Dương Hải Khang bịt miệng lại : “Chủ tịch Lục yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa mẹ tôi về quê ngay.
Trải qua chuyện lần trước đánh nhau với Lục Khải Dã, Dương Hải Khang mới hoàn toàn hiểu được, gia đình họ Lục bọn họ không thể động vào được.
Lục Khải Vũ không thèm để ý đến bọn họ nữa, nằm lấy tay Mạc Hân Hy, quay đầu nhìn về phía Lục Khải Dã: “Hai người muốn đi đâu, để anh đưa đi.”
“Bây giờ bọn em đến bệnh viện. Anh à, không cần đưa bọn em đi đầu. Chúng em đi tàu điện ngầm là được rồi, cũng rất nhanh.” Lục Khải Dã vội nằm lấy tay Lưu Cửu Nhạ, cự tuyệt ý tốt của anh cả.
“Được rồi, nếu đã như vậy, thì bọn anh đi trước. Có chuyện gì thì cứ nói nhé. Anh là anh trai của em mà.” Anh vỗ vai cậu em trai mình, như là lời động viên giữa những người đàn ông với nhau.
“Anh cả, anh yên tâm, em và Cửu Nhạ nhất định sẽ kiên trì đến cùng, nói không chừng năm sau khi về nhà bọn em đã là ba người đó. Lục Khải Dã rất lạc quan, mặt Lưu Cửu Nhạ chợt đỏ ửng lên.
Sau khi trở lại xe, Lục Khải Vũ vẫn nhìn chằm chẳm Mạc Hân Hy, sự chân thành cùng cưng chiều trong mắt anh tựa hồ như muốn làm tan chảy người khác.
Mạc Hân Hy bị anh nhìn như thế thì có chút ngượng ngùng: “Anh sao lại nhìn em như vậy chứ?”
Lục Khải Vũ vươn tay ra rồi khẽ ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên má cô một cái: “Vợ ơi, anh phát hiện ra bộ dáng lúc em cãi nhau xù lông lên trông rất đáng yêu! Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh một cái: “Ai xù lông chứ, anh nói gì thế hả?”
Thật là khi kết hôn được với một người chồng học chuyên ngành khoa học và kỹ thuật như này thật là mệt mỏi mà! Ngay cả những lời khen ngợi cũng trở nên độc đáo.
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi nói : “Chính là như này, bà xã. Đáng lẽ anh phải yêu em từ khi em gào thét vào mặt anh lúc ở trong bệnh viện mới phải chứ nhỉ.
Mạc Hân Hy hoàn toàn bị anh đánh bại rồi, cô tựa vào lòng anh: “Chồng ơi, khi anh khen em thì có thể đổi sang một số từ tao nhã, dễ nghe hơn được không. Cái cụm từ xù lông này nghe có vẻ kỳ quặc quá đấy.”
Lục Khải Vũ suy nghĩ một chút: “Xù lông không dễ nghe sao? Thế còn mạnh mẽ thì sao? Vợ à, bộ dạng mạnh mẽ của em khi cãi nhau quả thực quá đáng yêu, quả quyến rũ à.”
Tài xế Mãnh đang lái xe cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, chủ tịch Lục đây thật là biết tấu hài khiến người khác muốn cười chết mất Mạc Hân Hy đặt tay lên trán thở dài: “Thôi quên đi, anh dùng xù lông để miêu tả em còn hay hơn á!