Long Bách giật mình, tránh sang bên, bất mãn ồn ào: “Anh, anh lại bắt nạt em. Cẩn thận em về mách anh cả”
Long Thiên chỉ vào mũi cậu: “Đi đi, đi luôn đi, nếu anh cả chịu gặp em, anh sẽ bưng nước rửa chân cho em mỗi ng: “Được, anh, đây là anh nói đấy, không được đổi ý” Long Bách tự tin, xoay người chuẩn bị chạy về, Nhưng vì quá nhanh nên liền va phải một cô bé từ phía đối diện chạy tới Thân hình và trọng lượng của cậu làm cho cô bé ngã ngồi trên đất. Cô bé hu hu khóc lớn.
Cả ba người liền hoảng hốt, khi Long Bách đang chuẩn bị tiến lên nói xin lỗi rồi nâng cô bé dậy thì từ sau cây hoa phía bên trái cô bé, hai bé gái nữa chạy tới.
“Là các em?” Long Bách nhìn chòng chọc ba cô bé giống nhau như đúc trước mặt, mở to hai mắt.
Ba cô con gái của Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ sao lại ở đây? Long Thiên ở phía sau Long Bách hơi nhíu mày.
Vũ Tuệ cùng Mộc Lam nâng Tư Nhã bị Long Thiên đụng ngã dậy. Sau đó, cả hai cô bé liền chống nạnh.
“Anh đi đâu vậy? Không có mắt sao?” Mộc Lam trừng hai mắt, nói.
“Đúng thế, đụng ngã người ta, ngay cả một câu xin lối cũng không có, thật không biết lễ phép gì” Tư Nhã chỉ vào mũi Long Bách thở phì phò, kêu lên.
Long Bách sờ mũi một cái, thanh minh cho bản thân: “Anh cũng không cố ý, ai bảo cô bé này chạy nhanh vậy chứ!”
“Không cố ý thì có thể đụng người ngã không cần xin lỗi, không chịu trách nhiệm sao? Nếu lái xe không cẩn thận đâm chết anh, em cũng nói bản thân không cố ý, có phải cũng không cần ngồi tù, không cần bồi thường không?” Vũ Tuệ chu miệng nhỏ, nói như súng liên thanh.
“Đúng thế. Em gái em nói rất đúng. Anh, cái người này, thật không biết lễ phép, mạnh mồm nói dối. Còn không mau xin lỗi em gái em đi!” Mộc Lam đứng bên cạnh Vũ Tuệ, vẻ mặt chính nghĩa tung hứng Lư Tử Tín không nhịn được nữa, đi tới: “Vũ Tuệ, đã lâu không gặp! Em còn nhớ anh không?”
Thấy Lư Tử Tín, Vũ Tuệ sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Anh, sao anh lại ở đây thế?”
Anh trai này đã từng giúp cô bé rất nhiều, nhìn qua rất nho nhã, dáng vẻ rất có học vấn, ở trong lòng cô bé là một người tốt, rất lễ phép.
Lư Tử Tín đứng sau Long Bách, giải thích với cô bé: “Đây là bạn tốt của anh, vừa rồi cậu ấy thật sự không cố ý va phải em gái em, thật ngại quá, anh thay cậu ấy xin lỗi các em, được không?”
‘Vũ Tuệ kinh ngạc, chỉ chỉ Lư Tử Tín, lại chỉ chỉ Long Bách: “Hai người là bạn tốt sao? Anh à, sao anh lại làm bạn với người như thế?”
Long Bách nghe thấy liền không vui, hơi trừng mắt: “Em nói chuyện kiểu gì thế Anh làm sao?
Sao cậu ấy lại không thể có bạn như anh chứ?”
Vũ Tuệ nhìn tổng thể cậu ta vài lần, bĩu môi: “Anh vừa nhìn liền biết là tên ngốc không biết lễ phép, không có học vấn, chỉ biết ăn. Sao có thể xứng với người thông minh như anh trai đây chứ”
Long Bách lập tức nối cáu, xắn tay áo lên: “Em nói cái gì?”
Vũ Tuệ sợ hãi lui về sau một bước: “Anh muốn làm gì? Đánh em sao?”
“Long Bách, bất nạt con gái không phải hành vi nên có của đàn ông con trai!” Long Thiên vẫn im lặng đứng sau họ bỗng nhiên lên tiếng.
Ba cô bé theo tiếng nói nhìn lại, nhất thời đều ngẩn ra.