Nhưng Lục Khải Vũ lại khinh thường không nghe cô ta giải thích.
Gương mặt Vũ Như Ngọc đầy ý cười đi đến trước mặt Phan Lệ Tư: “Bản thân cô làm chuyện gì, trong lòng cô không biết sao? Sa thải cô là tổng giám đốc Lục đã nhận từ rồi.”
Vẻ mặt Phan Lệ Tư từ kinh ngạc biến thành kinh hoàng, cô ta giữ chặt tay Đào Lệ Mẫn: “Tổng giám sát Đào, cô mau giúp tôi, tôi không muốn rời khỏi nhà họ Luc.”
Tập đoàn nhà họ Lục là tập đoàn lớn nhất Hà Thành, có thực lực nhất, cũng có tiền đồ nhất, lúc trước cô ta đã phải trải qua gian khổ, rất vất và mới thông qua được cuộc tuyển chọn tiến vào nhà họ Lục. Cô ta không muốn bị sa thải Đào Lệ Mẫn nhìn theo bóng lưng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, sự hận thủ trong ánh mắt kết thành một dám đen, cô ta không ngờ, Lục Khải Vũ lại tin tưởng Mạc Hân Hy như thế.
Phan Lê Tư thấy cô ta không nói lời nào, sốt ruột khóc lóc: “Tổng giám sát Đào, vừa rồi tôi nghe có nói, cho nên mới có ý đẩy tổng giám sát Lam, bây giờ tôi bị tổng giám đốc Lục sa thải, cô cũng không thể bỏ mặc tôi được!”
Các đồng nghiệp ở xung quanh còn chưa rời đi to về kinh ngạc, thì ra thật sự là tổng giám sát Đào giờ trò! Tuy rằng mặt ngoài mọi người không dám nói gì, nhưng lại bắt đầu chỉ chỉ trò trò Đào Lê Mẫn.
Có mấy người đã đi xa, mới bắt đầu bản tán: “Cô nói xem vì sao tổng giám sát Đào lại muốn hãm hại tổng giám sát Lam như vậy chứ?”
“Tôi thấy tám phần là do cô ta ghen ghét tài năng của tổng giám sát Lam, và cả thân phận vợ tổng giám đốc nhà họ Lục của tổng giám sát Lam nữa.
“Sao tôi lại cảm thấy tổng giám sát Đào yêu thẩm tổng giám đốc Lục! Cô ta làm như vậy rõ ràng là muồn làm tổng giám đốc Lục hiểu lầm tổng giám sát Lam và Tùng, sau đó chia rẽ vợ chồng người ta, như vậy cô ta sẽ có cơ hội xen vào “Cô nói thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. Việc này cũng quá âm hiểm rồi “Đúng vậy! Không ngờ, tổng giám sát Đào tử nước ngoài trở về, có tiền, có nhan sắc, mà nhân phẩm lại kém như vậy.”
Tuy rằng cách một khoảng xa, nhưng những lời này vẫn không sót một chữ truyền tới lỗ tại Đào Lệ Man.
Cô ta cắn chặt môi dưới, khống chế cảm xúc của mình.
Mạc Hân Hy, chúng ta cứ chờ xem!
Tài xế Mãnh lái xe như bay quay về nhà họ Lục.
Đã hơn 6 giờ tối, trên đường có rất nhiều xe, ảnh nắng hoàng hôn nhuộm đỏ mỗi một bức tường, mỗi một cánh cửa sổ trong thành phố. Mạc Hân Hy nhìn ảnh chụp trên di động của Lục Khải Vũ, khỏe miệng nhếch lên một cái, trong giọng nói tức giận có chút nghi ngờ: “Rốt cuộc em đã đắc tội với cô ta chỗ nào chứ, vì sao cô ta lại muốn hãm hại em như vậy?”
Lục Khải Vũ xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng an ủi: “Sao vẫn còn tức giận vậy, không phải vừa rồi anh đã trút giận cho em rồi sao?”
Mac Hân Hy in anh một cái, dầu miệng: “Anh chỉ sa thải Phan Lê Tư, còn chưa sa thái Đào Lê Mẫn Lục Khải Vũ nhéo nhéo khuôn mặt vì tức giãn mà hơi phẳng lên của cô.
“Em đó! Anh nhìn ra được, vừa rồi em không phải chịu một chút thiệt thòi nào cả! “Hừ, trong lòng anh vẫn bênh bạn cũ của anh!” Mạc Hân Hy giả vờ tức giận, quay mặt sang một bên, không nhìn anh.
Lục Khải Vũ mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, cúi đầu khẽ hôn một cái ở trên môi cô: “Anh không bệnh cô ta, anh không vạch trần và sa thải cô ta một phần là vì hạng mục khoa học kỹ thuật, một phần là vì Bạch Vĩ Hao.”
“Bạch Vĩ Hạo?” Mạc Hân Hy tò mò ngẩng đầu.
“Bắt đầu từ thời trung học, Bạch Vĩ Hạo vẫn luôn yêu thầm Đào Lệ Mẫn.”
“Cái gì? Bạch Vĩ Hạo yêu thẩm Đào Lê Mẫn?” Mạc Hân Hy không biết nói gì lắc lắc đầu: “Anh ta đúng là bị mù mắt: